Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hoắc Duật Hy mím môi, dũng khí mới ban nãy của cô vì sự lạnh nhạt của hắn mà trở nên yếu nên, nhưng không đồng nghĩa cô sẽ bỏ cuộc: "Không quen không biết, vậy tối qua anh lên giường cùng ai hả? Nghe thật nực cười, không quen biết nhưng anh có thể kéo em lên giường!"
Nhắc đến đây quả nhiên đã chọc được cho Tư Cảnh Hàn động đậy, hắn dứt khoát để văn kiện trên tay xuống hơi nhích ghế ra, tao nhã vắt chân trái lên chân phải rồi nhìn cô: "Hoắc tiểu thư, cô có nhầm người hay không, cô cùng Tiểu Bạch của mình làm chuyện riêng lại kéo tôi vào, thật sự đã thất lễ với tôi."
"Anh thật trơ trẽn." Hoắc Duật Hy gần như không thông qua đại não đã phun ra câu này, trực tiếp mắng Tư Cảnh Hàn trơ trẽn: "Ngay cả lý do này anh cũng nói ra được, anh cố tình phải không?"
"Dường như tối qua Hoắc tiểu thư là người chủ động." Tư Cảnh Hàn tốt bụng nhắc nhở một câu khiến Hoắc Duật Hy tức suýt hộc máu.

Nhưng cô còn chưa phát rồ cho đến khi Tư Cảnh Hàn ấn nút gọi bảo vệ lên.

Hắn không chút do dự mà làm thật muốn đem cô ra khỏi văn phòng của mình.

Hoắc Duật Hy dường như phát điên, "Tư Cảnh Hàn, anh thật sự làm như vậy sao?"
"Hoắc tiểu thư sao phải giận dữ, trước kia cô muốn rời chỗ này đi còn kịp nữa là." Hắn nói đến vô tâm, sau đó không chú tâm đến cô nữa, bảo vệ cũng đến rất nhanh kéo cô ra.


Hoắc Duật Hy sau lời nói của hắn từ thất thần chuyển sang sợ hãi, đặc biệt là khi bị hai bảo vệ giữ lấy kéo ra ngoài, cô hốt hoảng giãy giụa, sống chết cũng không muốn đi, ghì đầu ngược lại.

Tuy nhiên lực bất tòng tâm.

Rốt cuộc cô chỉ còn nước vừa đạp chân loạn xạ vừa lớn tiếng mắng đanh đá:
"Tư Cảnh Hàn, anh là đồ đàn ông tồi! Chẳng tên đàn ông nào như anh cả, ăn được rồi liền chùi mép! Đồ khốn nhà anh! Đồ đàn ông tồi!"
"Phịch." Cửa phòng lần nữa được đóng lại.

Phía bên trong Tư Cảnh Hàn cũng không còn dáng vẻ thản nhiên như vừa rồi, hắn không nhìn đến công việc của mình nữa mà dựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn cánh cửa ra vào, đôi môi mỏng có chút biến chuyển.


Sau đó Mao Lập Tát và Lạc Tư Vũ lục đục đi vào, nhìn đến hắn ngồi ở đó trầm tư, lại nhìn về phía Hoắc Duật Hy vừa bị kéo đi, không khỏi rùng mình, thầm nghĩ: loại đàn ông thâm độc này tuyệt đối không nên đụng vào.

Hắn cho Hoắc Duật Hy cảm nhận được cảm giác sắp có được tất cả nhưng chỉ sau một đêm sẽ không còn lại gì.

Hoặc có được tất cả, ngoại trừ hắn - điều mà cô khát khao nhất.

Cuộc đối thoại chóng vánh này cũng là hắn cố tình, để cho cô gặp được hắn nhưng chỉ đủ để nhìn thôi, không cho cô cơ hội giải thích, cô sẽ càng khát cầu muốn tiếp cận hắn nhiều hơn.

Chung quy, cứ như vậy, cô muốn được cái gì từ hắn, hắn liền không cho cô có được, hoặc chỉ nửa vời.

Cảm giác khó chịu sắp có được nhưng mãi mãi không sao chạm tới được sẽ bức cô đến điên cuồng mà thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận