Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Sau đó Hoắc Duật Hy ấn thang máy lên tầng cao nhất, động tác thành thục và lưu loát không để lại bất cứ dấu vết gì.

Cô cảm thấy mình đã quá chậm chạp, dù chưa khẳng định được điều gì nhưng linh tính mách bảo cô đã quá chậm chạp, quá chậm để nhận ra điều khác thường, quá chậm phản ứng và quá chậm để hành động.

Trước kia cô từng nghĩ Tư Cảnh Hàn trở về cô sẽ tranh thủ từng phút từng giây, nhưng rốt cuộc cô đã lơ là bỏ lỡ hoặc rất ít hoặc đã rất nhiều thời gian.

Cho nên bây giờ khi được một manh mối khai sáng, cô cứ như một con thoi lao đầu vào hành động theo quán tính và không thông qua quá nhiều suy nghĩ, chỉ vì linh tính mách bảo trong chuyện này cô không cần đắn đo quá nhiều và việc mình đang làm là đúng.

Ting một tiếng, thang máy với vận tốc nhanh tốc đã dừng lại ở địa điểm mà cô muốn đến.


Cô giẫm đôi giày xinh đẹp của mình đi thật nhanh, rồi chuyển hẳn sang chạy đến căn phòng rộng nhất tòa nhà, tại đây cô bắt gặp Mao Lập Tát chuẩn bị mở cửa đi vào trong, trên tay còn mang theo rất nhiều văn kiện, nhìn thấy cô anh ấy định nói gì đó nhưng rất nhanh đã bị ném ra ngoài cửa.

"Rầm!"
Cửa phòng bị đóng lại với khí thế thật dũng mãnh kèm theo đó là lời căn dặn của Hoắc Duật Hy: "Không ai được vào."
Mao Lập Tát từ bất ngờ chuyển sang kinh hãi, khuôn mặt nhanh chóng xanh xao ôm xấp văn kiện lật đật chạy đi tìm Lạc Tư Vũ cứu viện.

Trong căn phòng thoáng đãng vốn dĩ lặng im như tờ đã bị tiếng sập cửa của Hoắc Duật Hy phá tan hoang không khí, người đàn ông yên tĩnh ngồi ở bàn làm việc bấy giờ mới chịu ngẩn đầu lên nhìn tình hình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Hoắc Duật Hy hắn lại càng bình thản, tiếp tục cúi mặt xem giấy tờ, xem cô như không tồn tại.

"Tiểu Bạch..."
"Ra ngoài."

Khi Hoắc Duật Hy còn chưa nói hết câu một ngữ khí lạnh lùng đã trực tiếp cắt đứt lời cô và gần như là muốn ném cô ra ngoài.

"Ừ, cũng phải nhỉ...!em gọi anh là Tư Cảnh Hàn thì đúng hơn?"
"Không tiếp, ra ngoài." Giọng nói của người đàn ông đã bình thản hơn nhưng vẫn xa cách như cũ, vẫn muốn đuổi cô đi.

Cô đâu phải con ngốc hắn bảo đi liền đi, chẳng những không đi mà còn bước đến gần hắn hơn: "Anh như vậy là có ý tứ gì, anh đã nhớ ra từ lâu rồi phải không?"
Người đàn ông giữ im lặng, và sự im lặng của hắn lúc này làm Hoắc Duật Hy vô cùng kích động, cô giật lấy số giấy tờ hắn cầm trong tay, bắt buộc hắn phải đối diện với mình: "Anh nói đi, sao anh không trả lời em?"
"Tôi không có nghĩa vụ đó.

Em về đi, tôi đang bận."
"Anh đừng làm giá nữa được không, chúng ta nói cùng nhau nói rõ một lời nếu không em sẽ không rời đi." Hoắc Duật Hy rất kiên định, dường như có thể xoay chuyển quyết định của một người.

Tiếc là người trước mặt của cô không phải là kẻ của tâm lý yếu, đôi mắt của hắn không chút biến chuyển và không chứa đựng tình cảm gì: "Làm giá? Tôi và em còn liên quan tới nhau sao, tôi làm như vậy thì được lợi ích gì? Vậy nên Hoắc tiểu thư, chúng ta từ lâu đã không còn quen biết, mời về cho."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận