Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hoắc Duật Hy đang ở trong mê ly đột ngột rơi từ thiên đường xuống thật sự chơi vơi, ngẩn ngơ một hồi vẫn không hiểu vội vàng ngồi dậy nhìn bóng lưng hắn, ủy khuất kêu khẽ: "Tiểu Bạch..."
Tư Cảnh Hàn cũng không hiểu mình bị làm sao, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, dù biết cô đang hiểu lầm nhưng vẫn để bụng hành động của cô dành cho Tử Mặc.
Hắn đưa lưng về phía cô không cho phép cô nhìn thấy biểu cảm của mình hiện giờ, vô cùng khó chịu đi đến bàn trà trong phòng, rót một cốc nước.
Hoắc Duật Hy không muốn con mồi đã rơi còn thoát ra được nên bạo dạn theo xuống giường đi đến chỗ của hắn, từ phía sau ôm lấy: "Tiểu Bạch, làm sao vậy, khó chịu chỗ nào sao?"
"Không gọi Tiểu Bạch." Giọng của Tư Cảnh Hàn khô khốc làm Hoắc Duật Hy trong phút chốc ngẩn ra.
Khi hắn kéo tay cô ra xoay người lại, bên trong ánh mắt hoàn toàn là sự nghiêm túc, hắn đưa tay điểm lên cánh môi của cô, nói khẽ: "Không gọi Tiểu Bạch, được không?"
Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng nhận ra điểm kỳ lạ nằm ở đâu, cô nghi ngờ hỏi: "Vì sao lại không được gọi?"
Có lẽ Tư Cảnh Hàn cũng đọc được điểm thông suốt trong ánh mắt của cô nên hắn cố tình ngăn lại, không cho cô nghĩ tiếp nữa, hắn vẫn muốn mọi việc nằm trong sự khống chế của mình, bao gồm suy nghĩ của cô.
Hắn cúi đầu hôn cô thật sâu, phớt lờ câu hỏi vừa rồi, đem cô vào trạng thái mụ mị lần nữa.
Hắn đặt cô xuống ghế sofa, dùng cơ thể cao lớn của mình phát họa từng đường nét mảnh khảnh trên cơ thể của cô, hôn lên từng chỗ da thịt nhạy cảm, năng nanh tinh tế miết lấy hai cánh hoa nhỏ làm cô tê dại cả người, ửng hồng như táo chín.
Hắn cho cô nếm lại cảm giác trống vắng trước đó, hắn cho cô sự đong đầy, bện chặt khi hắn ôm lấy cô, khi hắn tiến vào, khi hắn hành quân cuồng dã.
Hắn cho cô tận hưởng cách chăm sóc của Tư Cảnh Hàn dành cho một người phụ nữ, cô mê luyến hắn, và sự đau đớn hắn gây ra trở thành một phần không thể thiếu cho những hưng phấn.
Cả cách hắn tổn thương cô, cô cũng xem nó như một loại giày vò trí mạng với đầy khoái cảm thì thật sự, cô đã không thoát khỏi bàn tay hắn rồi.
"Tiểu Bạch, đáng ghét...!đau quá..." Tiếng rên rỉ tiêu hồn mang danh sự than van.
Nhưng không biết là cô đang van xin hắn dừng lại hay tiếp tục nhiều hơn tý thế nữa, có thể là một trong hai, hoặc thậm chí là cả hai.
Cảm giác này cũng giống như thuốc phiện, biết là không tốt, muốn từ bỏ nhưng lại từ bỏ không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...