Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn không nói gì cả, chỉ lặng im, không biết là đồng ý hay là từ chối, nhưng Hoắc Duật Hy nào liệt biểu hiện này vào việc từ chối, cô quy định im lặng là đồng ý rồi, cho nên lập tức tấn công.

Cứ nghĩ rằng Tư Cảnh Hàn đã bị mình dụ dỗ nên cô càng thêm nhiệt tình dẫn dắt hắn, lần trước hắn ngây ngô như vậy, hẳn là không còn tí kinh nghiệm nào rồi, vì sự nghiệp chinh phạt gia tài kếch xù của hắn, cô bỏ ra chút công sức cũng không quá đáng đi.

"Phịch."
Tư Cảnh Hàn bị cô đẩy ngồi xuống mép giường, và người vẫn cứng đờ như khúc gỗ, chăm chú nhìn cô.

Cô cho rằng hắn đang căng thẳng cho nên càng ra dáng bản thân king nghiệm đầy mình thật bình tĩnh và thuần thục cởi cúc áo trên cùng của hắn ra.


"Tiểu Bạch thả lỏng nào, sẽ không đau đớn gì cả, yên tâm đi." Hoắc Duật Hy cười nhẹ trêu chọc hôn lên cánh mũi của hắn, cảm nhận được hương thơm nhẹ trên làn da mịn màng thì càng phấn khích.

Riêng Tư Cảnh Hàn thì không thấy vui gì cả, hắn đem đem hình ảnh của cô thu vào tầm mắt, sau cùng trầm thấp hỏi: "Là ai cũng được sao?" Dù không phải là Tư Cảnh Hàn, dù đó là Tử Mặc, đối với cô cũng sẽ như nhau bởi vì có cùng một hình dáng.

Hoắc Duật Hy đang tập trung hành động, nghe hắn nói thì hỏi lại: "Nói gì vậy chứ, ai là ai, không đầu không đuôi gì cả."
"Là ông xã, hay là người kia?"
"Hửm?" Bởi vì đang phấn khích nên Hoắc Duật Hy chẳng mấy để tâm: "Hôm nay anh nói chuyện thật khó hiểu đấy Tiểu Bạch."
Một câu Tiểu Bạch, hai câu Tiểu Bạch.

Ánh mắt Tư Cảnh Hàn càng thêm sa sầm, rồi trở nên u tối, một chút dã tâm nào đó nổi lên giữa đại dương màu lam biếc, bất chợt hắn lại nắm lấy cổ tay của cô kéo mạnh xuống khiến cô ngã lên giường sau tiếng kêu hốt hoảng.


Sau khi định hình, Hoắc Duật Hy thấy người kia đã nghiêng người đến, cô hơi kinh ngạc muốn nói gì đó nhưng hơi thở nhanh chóng bị cướp đoạt, ban đầu theo bản năng cô còn định giãy giụa hỏi xem hắn bị cái gì.

Nhưng sau đó lại suy nghĩ hiếm khi hắn chủ động như vậy, cô hỏi ra có khi hắn lại ngại rồi lãng tránh thì sao?
Vì tâm trạng luôn luôn lo được lo mất này mà Hoắc Duật Hy không hề phòng bị người đàn ông phía trên, từ phản kháng chuyển sang phối hợp mà không có bất cứ nghi ngờ gì, gần như là mụ mị trong trò chơi tình ái.

Tiểu Bạch hôm nay cũng không để cô yên ả nằm một chỗ, hết ép cô xuống gối sắp đến chết ngạt lại kéo cô ngồi dậy, hai ba động tác, chiếc váy ngủ của cô đã tan hoang.

"Tiểu Bạch, khoan đã..." Khi bị hắn kéo lên ngồi chồng lên giữa hai chân của hắn, Hoắc Duật Hy mới kịp hiểu ra vấn đề đã vượt ra khỏi kiểm soát của cô mà thảng thốt kêu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận