Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Những lời này Hoắc Duật Hy hoàn toàn vô ý nói ra, bởi vì cứ nghĩ người ở phía trước là Tử Mặc nên có lẽ chẳng hiểu được mấy phần.
Thế nhưng thế tế thì càng ngày càng tệ, Tư Cảnh Hàn đã buông cô ra muốn ra ngoài ngay lập tức mà không nói lời nào nữa.
"Anh...! Không được đi." Cô kịp thời kéo hắn lại, "Em đã bảo không đi đâu rồi mà, anh còn chưa nói rốt cuộc hôm nay vì cớ gì anh uống rượu, nếu không trả lời tử tế em sẽ không bỏ qua đâu."
"Mừng một người bạn trở về."
"Bạn nào? Anh cũng có bạn?" Ngoài Mặc Lạc Phàm, Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh thì còn có ai?
"Chẳng lẽ có tin tức của Mặc Lạc Phàm?" Cô nghi vấn nhưng Tư Cảnh Hàn lắc đầu.
Cô lại hỏi rốt cuộc là ai nhưng hắn không đáp, cô lại thêm nghi ngờ: "Rốt cuộc là uống ở đâu hả, uống bao nhiêu rồi?"
Nếu hắn dám vào dạng địa phương kia vui đùa thì cô sẽ không để yên đâu!
"Bà xã quan tâm ông xã là vì bây giờ ông xã dễ bị gạt, hay là vì sợ ông xã trêu ong ghẹo bướm?" Dễ bị gạt là Tử Mặc, còn trêu ghẹo ong bướm là khả năng của Tư Cảnh Hàn.
Cố nhiên Hoắc Duật Hy là lo cho Tử Mặc, "Tất nhiên là vì anh dễ bị gạt rồi.
Nếu là anh là người kia thì em làm gì có hơi sức để lo." Vì đơn giản là cô lo không nổi, càng không đủ khả năng để quản thúc Tư Cảnh Hàn thực thụ.
"Ông xã hiểu rồi."
"Hiểu cái gì chứ?" Hoắc Duật Hy không hiểu, đi đến trước mặt hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lam, trong đó vẫn không có mấy biến chuyển nên cô chẳng chút nghi ngờ.
"Sao hả, chột dạ gì rồi, khai mau, hôm nay anh đã đi đâu? Đến dạng địa phương kia chưa hả?" Nhưng chẳng cần câu trả lời của hắn, cô đã nói tiếp: "Tiểu Bạch chết tiệt, nghe cho rõ đây, anh là của em, sống là người của em, chết cũng là ma của em, anh đừng hòng trốn thoát! Lần sau đừng để em biết anh đến chỗ không đứng đắn uống rượu, càng không được uống rượu nữa biết chưa?"
Hoắc Duật Hy câu chặt lấy cổ của người đàn ông, ép hắn cúi sát xuống bên cạnh mình nhưng vẻ trầm tĩnh của hắn bây giờ làm cô phải lo lắng, sao hôm nay Tiểu Bạch lại không lắm lời biện giải vậy?
Không phải cô hung dữ quá nên hắn giận thật rồi chứ?
"Tiểu Bạch, không phải chỉ nói vậy anh đã giận rồi chứ?" Hắn không trả lời nên cô thêm khẩn trương, chuyển sang dịu dàng ôm lấy mặt hắn: "Anh nói xem, em sợ mất anh đến thế nào mới nói như vậy, tên Tiểu Bạch không biết hưởng thụ này...!chiến tranh lạnh với em vui lắm sao? Không vui chút nào cả phải không, cho nên hôm nay thuận theo ý của em đi, chúng ta liền không tính toán chuyện cũ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...