Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hôm nay đúng giờ tan làm của Tư thị Tư Cảnh Hàn mới trở về, Hoắc Duật Hy còn đang chiến tranh lạnh với hắn nên không thèm ra cổng chờ mà vắt chân ngồi ở phòng khách.

Lúc hắn vào trong chỉ có Đại Bạch và hai con chó ra mừng.

Tư Cảnh Hàn bế Đại Bạch lên thằng bé lập tức đưa tay chạm vào má của hắn, thích thú vẻ mặt đẹp trai của ba mình nhưng đồng thời cái mũi lại nhạy cảm ngửi ra được một mùi hương khác, nên lập tức hỏi: "Tiểu Bạch uống rượu hả, thơm nhỉ...?"
Nói xong nhóc còn chu môi hôn hắn khiến Tư Cảnh Hàn cười nhẹ, chỉ có Hoắc Duật Hy đang ngồi ở một bên vừa định lạnh lùng lại nghe đến từ "rượu" mà Đại Bạch nhắc đến thì đứng dựng lên, đi đến trước mặt Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch, nhìn bọn họ.

Đương nhiên là cô chờ sự giải thích từ người đàn ông cao lớn đứng giữa phòng khách này.

Chỉ là cô cố chấp không mở miệng thì hắn cũng không nói, nhìn cô một cái rồi lại quay sang hỏi Đại Bạch: "Gia gia đâu?"

"Gia gia ở ngoài vườn, đợi Tiểu Bạch về ăn...!ăn cơm."
"Được rồi, chúng ta đi tắm sau đó ăn cơm, hả?" Tư Cảnh Hàn vừa ân cần hỏi con trai, vừa bế nhóc con hướng lên tầng, không cho Hoắc Duật Hy thêm ánh mắt nào nữa.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Hoắc Duật Hy không hiểu vì sao có một cảm giác khó nói thành lời.

Lúc dùng cơm xong Tư Cảnh Hàn cũng về phòng ngủ mà dẫn Đại Bạch qua phòng của Hàn thúc, nói chuyện gì đấy cho đến giờ Đại Bạch đi ngủ hắn mới trở về.

Phải nói Hoắc Duật Hy đã chờ mòn mỏi từ lúc chiều đến tận bây giờ, khi thấy hắn đi vào vốn định tiếp tục cao ngạo không thèm đoái hoài nhau thì lại bị vẻ ngoài lạnh nhạt bất cần mình của hắn chọc cho tức điên.

Cô đạp đổ hết mọi quy tắc "chó con" của mình đi, lên tiếng trước: "Anh không thể hạ mình với em một lần sao, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi còn không chịu nhường nhịn nhau?"

Tư Cảnh Hàn vừa vào phòng đã bị cô chất vấn cũng không quá nhiều lời, bởi vì hắn biết cô sẽ còn hỏi vế sau.

Quả nhiên là thật.

"Hôm nay thế nào anh lại uống rượu, ai đưa anh đi, uống với ai, ở đâu? Anh cũng lớn gan quá rồi nhỉ, cả rượu cũng dám uống."
"Tư Vũ đưa đi." Lại là một câu ngắn gọn chọc người ta tức điên.

"Tên Tiểu Bạch này, anh không thể hợp tác hơn à? Trả lời như thế liền hết chuyện sao, anh làm em tức giận rồi đấy!" Đơn thuần Hoắc Duật Hy vẫn xem Tư Cảnh Hàn là Tử Mặc ôn hòa thường ngày cho nên bắt đầu nâng giọng với hắn, ai ngờ lại nhận được cái nhíu mày của người đàn ông.

"Bà xã mệt rồi thì ngủ trước đi, khi nào hết giận chúng ta lại nói tiếp." Nhưng rất may sau đó hắn vẫn trả lời rất điềm tĩnh.

Hoắc Duật Hy đâu bỏ qua dễ dàng như vậy, hai bước đã lấn tới khịt khịt mũi ngửi trên người của hắn, nhìn cho rõ có dấu vết mờ ám nào hay không rồi mới nói: "May cho anh trên quần áo cũ cũng không có dấu vết của con hồ ly nào, nếu không em nhất định lột da nó rồi hoạn luôn anh đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận