Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Đến bây giờ vẻ mặt ngây thơ vô tội đó của Tư Cảnh Hàn vẫn làm cho cô bồi hồi, thật không ngờ sau bao nhiêu lâu, từ lúc gặp nhau cho đến khi năm lần bảy lượt cách trở, hiểu lầm, mâu thuẫn, bây giờ hai người đã có chung một đứa con trai nhưng vẫn còn cơ hội để lần nữa trở về với những mộng mơ tuổi thiếu thời mới biết yêu, đúng là tạo hóa sắp đặt cho cuộc sống con người ta những tình huống không sao mà đoán trước được, dù hy hữu cỡ nào chỉ cần có thể, bằng một lý do nào đó, vẫn sẽ xảy ra.

Tư Cảnh Hàn xuất hiện ở cuộc họp nội bộ của tập đoàn khiến trên dưới cổ đông đứng ngồi không yên.

Bên cạnh Lạc Tư Vũ thì Mao Lập Tát và Mạc Doanh cũng bình tĩnh hơn những người còn lại.

Lần xuất hiện này của Tư Cảnh Hàn không quá hoành tráng, đơn giản hệt như lúc trước không có gì thay đổi giống như gần một năm nay hắn thật sự là ra nước ngoài công tác.

Ban đầu Lạc Tư Vũ nhìn động thái im lặng của Tư Cảnh Hàn cũng nghĩ rằng hắn đang cố gắng ứng phó hoàn thành vai diễn, chỉ đến khi giám đốc tài chính báo cáo tiến trình của quý vừa rồi lên thì hắn mới biết Tư Cảnh Hàn có điểm lạ.


"Là 66,9% chứ không phải 69,6%, nhưng mà với sự chênh lệch này tôi nghĩ rằng giám đốc Lưu cũng có thể dư thừa khả năng bù vào tổn thất nếu xảy ra sai sót đấy chứ."
"Bịch."
Bản báo cáo trên tay của vị giám đốc kia lập tức rơi xuống vì run, "Không không, tổng tài..."
"Chủ tịch."
"Hả? A...!chủ tịch, chủ tịch...!sẽ không có lần sao, tôi đảm bảo sai sót này sẽ không bao giờ lặp lại." Giám đốc Lưu vội sửa miệng theo đúng ý của người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.

Đôi mắt lạnh ngắt của hắn vẫn như trước đây chưa từng thay đổi, trong tập đoàn thời gian qua đồn đại vô số tin đồn về sự mất tích của hắn, nhưng hôm nay khi hắn xuất hiện ở đây thì ai cũng hiểu những tin đồn trước kia đều là giả.


Người thật, việc thật ngay tại mới là sự thật.

Sau khi giám đốc tài chính về chỗ của mình Tư Cảnh Hàn mới lạnh lùng nhắc nhở: "Đây là lần cuối, nếu như trong cuộc họp lần tới tôi còn bắt gặp bầu không khí hiếu kỳ chuyện thị phi của các vị đây một lần nữa thì đừng trách vì sao tôi không nhắc nhở đã kỷ luật.

Tan họp."
Tư Cảnh Hàn dứt khoát đứng dậy, cũng như lúc đến, thật oai phong rời đi mà không ngoảnh mặt lại thêm lần nào.

Lạc Tư Vũ và Mao Lập Tát bước vội theo sau đi vào văn phòng của hắn, cho đến khi đóng kính cửa lại Lạc Tư Vũ mới kịp kéo cổ áo của hắn lại, kích động: "Vừa rồi là thế nào, nói đi, cậu là ai?"
Mao Lập Tát cũng nóng lòng đứng nhìn, đợi câu trả lời từ phía Tư Cảnh Hàn.

Khác với họ, Tư Cảnh Hàn rất thản nhiên: "Làm cái bóng tuy thật tốt, nhưng đã đến lúc hấp thụ ánh sáng của bản thân mình rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận