Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Tư Cảnh Hàn thì không nghĩ giống cô, thấy cô phải đứng đây là điều hắn không muốn chút nào, muốn đứng lên nhường cho cô nhưng cô lại hung dữ từ chối, bắt buộc hắn phải ngồi yên một chỗ.
Những người xung quanh càng nhìn hai người nhiều hơn, làm sao không nhìn chứ, trong khi một người đàn ông cao to, bảnh bao lại được cô gái mỏng manh đi bên cạnh nhường ghế ngồi trên xe buýt, đây là chuyện lạ gì đây?
Tư Cảnh Hàn tuy nghe lời Hoắc Duật Hy nhưng lại nhấp nhỏm không yên, hắn chỉ chờ đến khi có một người phụ nữ đến gần chỗ mình thì lập tức có cớ đứng lên nhường ghế cho người ta rồi áp ở phía sau lưng Hoắc Duật Hy đứng cùng cô.
"Cái gì vậy, tên chết bầm này, em vất vả để ghế cho anh ngồi, anh lại dám nhường cho người phụ nữ khác, anh muốn tạo phản à?"
"Nhưng ông xã cũng không thể ngồi như vậy mà."
"Vậy thì đưa cho em ngồi hay cho ông cụ, bà cụ nào đó, sau lại đưa cho người phụ nữ khác?"
"Nhưng..."
"Không lý do gì cả, em ghét anh rồi đấy! Không cho lên tiếng nữa."
Chỉ như vậy nhưng Hoắc Duật Hy cũng có thể ghen, đưa tay véo vào eo của Tư Cảnh Hàn khiến hắn đau đến co người lại, đúng lúc xe thắng gấp khiến hắn vuột tay khỏi tay vịn nhào người về phía trước chuẩn xác ôm lấy cô rồi mới lấy lại được thăng bằng.
Lúc này khách lên xe lại đông thêm nữa, vì là giờ tan tầm cho nên ai cũng phải thay nhau chen chút, Tư Cảnh Hàn sau đó cũng không có cơ hội buông Hoắc Duật Hy ra.
Một là vì không còn khoảng cách để tách ra, thứ hai nếu để cô thoát khỏi vòng tay của hắn thì sẽ phải xô đẩy cùng rất nhiều người khác, kể cả phụ nữ lẫn đàn ông, mà chuyện này hắn càng không chấp nhận được.
Hoắc Duật Hy mấy hôm nay khó khăn muốn chết còn không dụ dỗ được hắn ôm mình, bây giờ bất ngờ hắn lại chủ động như vậy khiến cô vừa ngại ngùng, vừa vui sướng.
Tuy rằng cô không thiếu thốn đến mức độ muốn cưỡng bức hắn, nhưng phải thừa nhận bản thân rất khát khao có được sự sủng ái của người đàn ông này.
Cho nên bây giờ khi có cơ hội, và trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ khác cô càng thích cảm giác này hơn, chủ động tựa luôn vào người ở phía sau, cứ như là bị ai rút hết sức lực chỉ có thể bám víu vào bờ vai của hắn.
Tư Cảnh Hàn dù có cao giá cỡ nào thì lúc này cũng không thể phản kháng, ở phía sau yên tĩnh ôm lấy cô trong sự vui sướng ngập tràn của ai kia.
Chỉ là viễn cảnh dù đẹp thế nào cũng có lúc phải tan đi.
Chuyện là khi Hoắc Duật Hy còn đang mơ màng thì ở phía trước tài xế cất tiếng nhắc nhở: "Hai cô cậu xinh đẹp à, đã đến trạm cuối rồi còn không chịu xuống xe sao?"
Cái gì?
Bây giờ thì Hoắc Duật Hy choàng tỉnh, nhìn ra ngoài mới biết mình đã quá năm trạm và trên xe chỉ còn lại cô và Tư Cảnh Hàn, cô quay sang nhìn hắn: "Sao anh không nhắc em hả?"
"Nhưng lúc nãy bà xã có cho ông xã lên tiếng đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...