Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Có muốn bà xã chữa bệnh cho không?" Hoắc Duật Hy thản nhiên hỏi.
Tư Cảnh Hàn như suy nghĩ một chút, nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại nhìn bàn tay của cô đang đặt ở vị trí đặc biệt của mình rồi xấu hổ lắc đầu: "Không cần đâu, có lẽ một chút sẽ khỏi ngay thôi."
Ha, cho dù hắn có nói như vậy thì Hoắc Duật Hy cũng đâu phải là người dễ dàng bỏ qua cho món ăn ngon đã bày sẵn ra trước mặt, cô hỏi là hỏi thế thôi, thật chất trong lòng đã tính kế người đàn ông ngây ngốc này từ khi phát hiện hắn bị mắc loại bệnh gì rồi.
Thế là cô nghiêm trọng nhìn hắn: "Tiểu Bạch à, không được đâu, bệnh này tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng nhưng mà nếu như để lâu dài sẽ ảnh hưởng đến các cơ quan khác." Thấy hắn nhìn mình, ánh mắt của cô lại càng đứng đắn hơn, tạo vẻ tin tưởng cho đối phương: "Không sao đâu, em chỉ là giúp anh chữa bệnh thôi, không có ý gì khác, anh nhất định không thiệt thòi."
Tư Cảnh Hàn do dự, Hoắc Duật Hy lập tức đẩy bàn tay vẫn luôn ngăn cản cô ra một bên: "Trời ạ, do dự cái gì, anh không thấy khó chịu sao? Tin em đi, em sẽ không lợi dụng anh đâu, chỉ làm bằng tay thôi, không nhìn gì cả."
Sau một hồi đắn đo rốt cuộc Tư Cảnh Hàn cũng gật đầu đồng ý.
Hoắc Duật Hy suýt chút nữa mừng đến nhảy dựng lên, cũng may còn thu liễm lại kịp, cô nghĩ cái quái quỷ gì vậy, cô cũng đâu thèm khát đến mức độ đó đâu chứ.
"Tiểu Bạch, dựa vào đây đi."
Cô ân cần xếp một cái gối dựa vào đầu giường, Tư Cảnh Hàn nghe lời tựa vào đó.
"Xem này, mặt anh ửng đỏ cả rồi." Vừa sờ mặt của hắn cô vừa tỏ vẻ thương tiếc, còn người kia thì chăm chú nhìn động tác nơi bàn tay của cô.
Hoắc Duật Hy không hài lòng lắm nhưng cũng tạm chấp nhận, quỳ hai gối quàng qua bụng của hắn, lại dặn: "Chút nữa không được kháng cự cũng không được thắc mắc, phải nghe lời em hiểu không."
"Ông xã biết rồi." Tư Cảnh Hàn nhỏ xíu giọng trả lời, Hoắc Duật Hy bĩu môi mắng hắn một cái rồi bắt đầu động đũa.
Vì mang danh nghĩa chữa bệnh nên cô không thể cởi áo của hắn, mà từ cái lần nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái kia cô dường như bị nó ám ảnh, chưa dám đối diện thêm lần thứ hai, cho nên không cởi áo cũng tốt.
Đối với cô bây giờ ăn được đậu hũ của hắn đã là tốt lắm rồi.
Hoắc Duật Hy vén gấu áo của Tư Cảnh Hàn ra một chút, bàn tay thuần thục tìm vào bên trong, lúc đi qua đường nhân ngư ngón tay khẽ tê dại, hơi dừng lại một tý chạm vào chỗ da thịt gồ ghề đó.
Dù trải qua một thời gian khá lâu để nằm viện nhưng xem ra cơ thể của hắn vẫn hồi phục rất tốt, so với lúc trước không hề có sai biệt, cơ thịt nào vẫn ra cơ thịt đấy, rất rõ ràng.
Thứ chờ đợi cô từ lâu đã ngẩn cao đầu mong ngóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...