Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn thật muốn bỏ cái biệt thự này mà trốn đi thật xa, có chết cũng muốn thoát khỏi nanh vuốt của hai mẹ con đang cậy thế được yêu thương mà tác oai này.

Nhưng ánh mắt trong sáng của Đại Bạch mong chờ đến như vậy đã làm hắn phải động lòng.

Sau cùng hắn đành thở hắc một hơi, thỏa thuận: "Được rồi, anh đồng ý với Đại Bạch."
"Ya ya...!cảm ơn Tiểu Bạch." Đại Bạch vỗ tay hoan hô.

"Nhưng mà chuyện bắt...!chuyện bắt..."
"Nòng nọc nhỏ." Tư Cảnh Hàn nói không được Đại Bạch liền hảo tâm nhắc lời.

"Ách..." Tư Cảnh Hàn không khỏi sặc một tiếng.


"Được rồi, gọi là Nhị Bạch đi.

Nhưng muốn bắt được Nhị Bạch thì phải chờ đến khuya thì Nhị Bạch mới mất cảnh giác, với lại rất khó nên Đại Bạch sẽ không giúp được đâu.

Chuyện Đại Bạch cần làm là đi ngủ thật ngoan, Tiểu Bạch sẽ tự bắt được Nhị Bạch cho Đại Bạch, hử."
Lần này Đại Bạch không nghe Tư Cảnh Hàn nói suông nữa, nhóc quay sang nhìn Hoắc Duật Hy để cho cô kiểm chứng.

Đến nước này cô cũng không nên phá Tư Cảnh Hàn nữa, mím môi gật đầu.

"Vậy bây giờ Đại Bạch đi đánh răng nhé, Tiểu Bạch và mommy một lát phải cố...!cố lên."
Đại Bạch hiểu chuyện vô cùng, xuống giường đi vào nhà vệ sinh.


Nhưng chỉ được nửa đường đã lập tức khựng lại, nảy ra ý mới: "Hay là...!hay là Đại Bạch ngủ với gia gia, Tiểu Bạch gọi điện cho gia gia đến biệt thự ngủ với Đại Bạch để dành phòng cho Tiểu Bạch và mommy bắt...!bắt nòng nọc nhỏ.

Được, được không?"
Hoắc Duật Hy kinh ngạc trước sự chu đáo của Đại Bạch, nhìn Tư Cảnh Hàn mà tán thưởng hắn đã nuôi được một thằng con trai quá hợp ý của cô.

Nhưng đổi ngược lại sắc mặt của ba nó không thể đen hơn được nữa.

"Đại Bạch, giờ này gia gia vẫn chưa về, có thể sẽ rất khuya mới về em không thể vì thế mà làm phiền gia gia." Tư Cảnh Hàn dựa vào lịch trình của Hàn thúc sau khi trở lại Trung Quốc mà phỏng đoán rồi dọa Đại Bạch.

"Sao gia gia đi chơi lâu vậy nhỉ?" Đại Bạch có chút thất vọng: "Gia gia không nhớ Đại Bạch sao?"
Hoắc Duật Hy nhìn con trai ỉu xìu trong lòng cũng mềm nhũn, nhìn đồng hồ một cái rồi xuống giường, đi đến chỗ của nhóc: "Đại Bạch đừng lo, lúc sáng gia gia đã hứa sẽ trở về trước khi Đại Bạch ngủ mà, cứ yên đi đánh răng trước đã, mommy sẽ gọi Bạch Tam và Bạch Tứ lên với Đại Bạch, Đại Bạch cứ nằm ở trong phòng của gia gia ngủ ngoan là được."
Đại Bạch nghe cô nói lần nữa lấy lại vui vẻ, gật đầu lia lịa, chẳng thèm suy nghĩ tới Tư Cảnh Hàn nữa một nước chạy vào nhà vệ sinh.

Ở bên ngoài Hoắc Duật Hy nhìn con trai lắc lư cái mông biến mất sau cánh cửa không khỏi cười khẩy nhìn Tư Cảnh Hàn một cái, dương dương tự đắc: "Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, anh vẫn còn xanh lắm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận