Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Khuôn mặt của Tư Cảnh Hàn lúc đỏ lúc trắng, hắng giọng: "Đại Bạch, em không được nghe ba Phàm nói bậy."
"Ba Phàm không nói bậy, không nói bậy, Nhị Bạch là do nòng nọc nhỏ lớn lên phải không?" Thằng bé quay ngược lại hỏi Tư Cảnh Hàn một câu.

"Cái này..." Nhất thời Tư Cảnh Hàn cũng không biết phản ứng ra sao, lúng túng ngồi xuống giường ôm Đại Bạch lên, để nhóc ngồi trên đùi, muốn nói mà lại khó thốt nên lời.

Hoắc Duật Hy là ngư ông đắc lợi, ngồi bên cạnh thấy Tư Cảnh Hàn không thể trả lời thì hả hê vô cùng.

Không uổng công chín tháng cô mang thai Đại Bạch, quả nhiên thằng bé là "bảo bối" khó tìm.


Sau một hồi nhìn nhau với con trai Tư Cảnh Hàn cũng đã nghĩ ra lý do, nghiêm trọng nói với nhóc: "Đúng là như vậy, nhưng mà Đại Bạch quên rồi sao, sinh em bé sẽ rất đau, Đại Bạch không sợ mommy đau nữa?"
"Hửm?" Đại Bạch quả nhiên đã bị dọa, ôm đầu suy nghĩ.

Hoắc Duật Hy thấy nhóc lung lay thì lập tức nói: "Ai nói bà xã sẽ đau, bà xã không sợ đau."
"Mommy sẽ chịu đau được, phải không?" Đại Bạch lập tức hỏi.

Đương nhiên Hoắc Duật Hy gật đầu như giã tỏi, Đại Bạch vui vẻ trở lại, nhìn Tư Cảnh Hàn mà rằng: "Nhưng mommy nói mommy chịu được đau, hay là để Đại Bạch phụ Tiểu Bạch bắt vài con nhé?"
Tư Cảnh Hàn cứng đờ toàn thân, cứ như bị sét đánh sắp hiện nguyên hình, vậy mà Đại Bạch không hiểu nổi khổ của hắn còn bắt đầu sờ khắp nơi.

"Ở đâu nhỉ, Tiểu Bạch...!nòng nọc nhỏ ở...!ở đâu vậy?"

Hoắc Duật Hy nhịn cười đến độ nội thương đến nơi, không ngừng tung hô ba chữ Tư Cảnh Hạo thật to trong lòng.

"Tiểu Bạch nói đi, để Đại Bạch bắt vài con cho."
"Phụt." Hoắc Duật Hy ngã xuống giường, đánh bùm bụp lên gối, nước mắt cũng chảy ra.

Tư Cảnh Hàn nhìn dáng vẻ đắc lợi của cô mà sắc mặt phải sa sầm, bắt bàn tay nhỏ xíu của Đại Bạch lại, rồi xách nhóc giơ lơ lửng trước mặt mình, nói: "Đại Bạch, khi mưa nòng nọc nhỏ mới xuất hiện, bây giờ đang là mùa đông nên chúng nó ngủ hết rồi."
"Đại Bạch, Tiểu Bạch nói dối đó." Hoắc Duật Hy thêm mắm dặm muối khiến Tư Cảnh Hàn không khỏi hờn trách cô: "Bà xã..."
Chỉ là ở đây Đại Bạch đã nhanh phản ứng, ôm mặt hu hu khóc: "Tiểu Bạch xấu xa, Tiểu Bạch là người xấu...!hức hức...!Tiểu Bạch sao lại nói dối, Tiểu Bạch không muốn sinh Nhị Bạch cho Đại Bạch phải không, ư ư ư..."
"Đại Bạch, không phải, đừng khóc." Nhìn Đại Bạch khóc Tư Cảnh Hàn rất đau lòng, ôm vào ngực dỗ dành.

Đại Bạch chùi mũi vào vai áo của hắn rồi xòe tay ra: "Vậy Tiểu Bạch cho Đại Bạch bắt vài con nòng nọc nhỏ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận