Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Thật không ngờ Tư Cảnh Hàn khi nuôi dạy con cái lại dùng dáng vẻ đối lập với con người thật của mình, đi theo khuynh hướng bảo bọc con trai nửa bước không rời như các bà mẹ ở các thập niên trước, khiến cho Đại Bạch có phần ngây ngô hơn so với các đứa trẻ cùng độ tuổi.
Cô không biết nên khen hắn quá yêu thương con trai hay là nên chê cách hắn nuôi con có phần lạc hậu.
Không phải cô lo nghĩ quá xa, nhưng mà cứ nhìn Tư Cảnh Hàn lúc trước, rồi lại nhìn Đại Bạch bây giờ sẽ hiểu được cảm giác của cô.
Khi mà người thừa kế Tư thị đã bốn tuổi rồi vẫn còn nói không được rành mạch và bi bô thèm sữa luôn luôn, đã vậy còn ngốc đến độ chỉ biết giơ ba ngón tay thôi nữa chứ!
Không hiểu vì sao mấy tên đàn ông tài giỏi của cái thành đô này hợp lại thì chẳng tạo ra được chuyện gì hay ho? Nuôi con trai của cô thành ra thế này mới đáng hận chứ.
Nếu không phải vì bọn họ làm được một việc tốt, đó là dạy cho Đại Bạch biết cô là mommy của nó, không phải là người phụ nữ nào khác, thì có lẽ cô đã đem từng người một ra giày vò đến hết mùa đông năm nay.
"Hết sữa rồi, nhanh quá..."
Âm thanh tiếc nuối của Đại Bạch kéo Hoắc Duật Hy trở thành hiện thực, cô lấy cái bình sữa rỗng mà Đại Bạch đang lắc lắc xem còn tý nào không đưa cho Tư Cảnh Hàn vệ sinh, đồng thời nhấc thằng bé cao lên một chút vì mỏi tay.
Tư Cảnh Hàn sau khi cẩn thận vệ sinh bình sữa cho Đại Bạch thì đến phụ Hoắc Duật Hy ôm lấy nhóc con, bây giờ thì cô không tranh với hắn được, cô đã đốt hết năng lượng cho việc ôm một cục bột béo tròn đi tới rồi lại đi lui nãy giờ.
Ngược lại ba của nhóc lại rất thảnh thơi khi cho nhóc bấu lên cổ của mình, hiên ngang đi lên tầng với lời nhắc nhở:
"Đại Bạch, chúng ta đánh răng thôi."
Sau khi Đại Bạch đánh răng xong thì Tư Cảnh Hàn để nhóc con đi lại chơi đùa với thú bông thêm một lúc nữa, đúng chín giờ hắn đi đến xách thằng bé đã sắp ngủ gật lên giường.
Từ sau khi rời Canada đến Trung Quốc, tính từ lúc Tư Cảnh Hàn qua được đại nạn lâm vào hôn mê thì Đại Bạch luôn luôn có mặt ở Hàn Nguyệt, và đương nhiên chỗ ngủ của nhóc con cũng là phòng ngủ chính ở tầng ba biệt thự.
Chuyện ngủ chung với Tiểu Bạch là lẽ đương nhiên của Đại Bạch, từ nhỏ đến bây giờ, chỉ cần Tiểu Bạch không đi công tác thì ở nhà Đại Bạch đều được ngủ với Tiểu Bạch.
Cho nên bây giờ giữa Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy còn có một Đại Bạch chen vào giữa.
Cô vốn gai mắt chuyện này, bởi vì cô hiểu Tư Cảnh Hàn đang lợi dụng Đại Bạch để cách ly một khoảng an toàn với cô, nhưng hôm nay mọi chuyện đã sáng rõ, con trai của là chung, cho nên cô cũng có quyền sắp xếp vị trí của thằng bé.
"Bà xã, sau lại để Đại Bạch ngủ ở phía trong?"
Tư Cảnh Hàn nhìn Hoắc Duật Hy đặt Đại Bạch vào vị trí bên cạnh cánh tay phải của mình thì thắc mắc.
Hoắc Duật Hy ngồi lên giường, vỗ vỗ vị trí ở giữa giường, "Anh năm ở đây đi, để Đại Bạch nằm giữa không thuận tiện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...