Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Con trai khóc đến tê tâm liệt phế thì làm sao Hoắc Duật Hy có thể ngồi yên, cô muốn ôm lấy nhóc nhưng Đại Bạch khư khư bấu chặt cổ Tư Cảnh Hàn, bảo vệ hắn:
"Không...!mommy đừng đánh Tiểu Bạch, Đại Bạch và Tiểu Bạch sẽ dọn đồ đi mà, mommy đừng đánh."
"Đại Bạch, con nói cái gì, dọn đi?" Hoắc Duật Hy thực không hiểu sự tình mà Đại Bạch đang nhắc tới.
Đại Bạch đưa tay lau lau nước mắt, vảnh ngón tay kể: "Ba Phàm nói nuôi Tiểu Bạch rất tốn...!tốn tiền, nên mommy sẽ rất dễ nổi giận, lúc trước nói Đại Bạch không nên đi tìm mommy, nhưng...!nhưng Đại Bạch lại...!lại đến ở với mommy, chắc là mommy không vui rồi."
Hoắc Duật Hy tá hỏa, nhận ra vấn đề thậm chí còn rắc rối hơn cô nghĩ.
Không biết bọn đàn ông kia đã rót gì vào tai Đại Bạch, để bây giờ thằng bé mới nghĩ cô là một người phụ nữ hung dữ như vậy.
Còn nghĩ vì cô không muốn nuôi hai bố con nhóc nên mới đối xử như vậy với Tư Cảnh Hàn, thật là tức chết cô cũng tại ba người kia.
"Tiểu Bạch...!Tiểu Bạch ngồi dậy đi, để Đại Bạch đi chuẩn bị đồ." Đại Bạch sụt sùi đứng dậy, kéo lấy cánh tay to lớn của ba Tiểu Bạch, ngây ngô nói.
Tư Cảnh Hàn theo nhóc ngồi dậy, tranh thủ ôm con trai cách xa Hoắc Duật Hy một chút, lợi dụng nhóc hiểu lầm mommy mà chia cắt hai mẹ con.
Hoắc Duật Hy nhìn một cái liền thấu tâm tư xấu xa của hắn, tức muốn thổ huyết nhưng không thể hung hãn như vừa rồi, nếu không thì sẽ làm Đại Bạch sợ hơn nữa.
Vì thế cô chuyển sang tươi cười rạng rỡ, nhưng thật chất là muốn lột da tên mặt trắng xấu xa kia.
"Đại Bạch, con hiểu lầm rồi, mommy đâu có cắn Tiểu Bạch đâu, đó là dấu muỗi đốt đó, mommy chỉ muốn thổi cho Tiểu Bạch mà thôi."
Mặc dù là nói dối trắng trợn nhưng Hoắc Duật Hy không hề chớp mắt, cô tin vào khả năng nhận diện của tên nhóc béo lùn này là bằng không.
Tiểu Bạch nhìn sang cổ của Tư Cảnh Hàn, lại nhìn Hoắc Duật Hy: "Nhưng...!nhưng sau lại có dấu răng vậy?"
"Đại Bạch con còn nhỏ nên không biết, muỗi có nhiều loại, có loại lớn có loại bé, Tiểu Bạch là bị loại muỗi lớn chích đấy." Đương nhiên cô nói ra những lời không đã ra ám hiệu mắt cho Tư Cảnh Hàn biết điều mà im lặng, nếu không thì làm sao có thể suôn sẻ dỗ được Đại Bạch.
Quả nhiên cô chỉ nói hai câu thằng bé đã tin, "Tội nghiệp Tiểu Bạch...!Ô ô ô...!nhưng lỡ sau này Đại Bạch gặp muỗi bự thì phải làm sao? Đại Bạch...! Đại Bạch sợ quá.
"
Nhóc con lại khóc nhưng lần này làm Hoắc Duật Hy cảm thấy buồn cười, ngang nhiên cướp đoạt bảo bối trên tay ba nó, trấn an: "Không sao, có mommy ở đây rồi chẳng con muỗi nào dám đến đâu.
Đại Bạch nhìn xem chỉ có Tiểu Bạch mới bị đốt còn mommy vẫn không sao mà."
"Phải...!phải nhỉ?"
"Đúng vậy, nên sau này Đại Bạch phải ở với mommy biết không."
"Vâng...! vâng ạ." Đại Bạch gật đầu, hoàn toàn quên mất chuyện Tiểu Bạch bị đau, thân thể ngàn vàng của nhóc mới là quan trọng nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...