Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tư Cảnh Hàn chịu trận để không làm động tới Đại Bạch, thân thủ nhanh nhẹn lùi về phía sau giường, Hoắc Duật Hy cũng không kem nhanh như một con báo con, bò tới chụp lấy Đại Bạch.

Tư Cảnh Hàn lập tức cong người nằm nghiêng đưa lưng về phía của cô, vây Đại Bạch chắc chắn trong vòng tay của mình.

Thằng nhóc ngủ rất hăng say, dù ba mẹ đang đùa giỡn, rượt bắt nhau ầm ĩ thì nhóc vẫn ngửa cổ ra ngủ ngon lành, cái miệng nhỏ còn dư thời gian thổi bong bóng.

"Tư Cảnh Hàn, quay ra đây, anh muốn làm Đại Bạch tỉnh giấc sao? Anh nói nó là con trai của mình anh mà, chẳng lẽ anh nỡ để giật mình?" Hoắc Duật Hy công kích, đưa tay lần mò vòng qua lưng Tư Cảnh Hàn.

Bị cô vây khốn, mặt hắn cũng đỏ lên: "Bà xã buông tay đi..."
Hoắc Duật Hy quỳ gối vòng qua người của hắn, cúi đầu phả hơi nóng lên vành tai đang đỏ lên kia, dụ dỗ: "Đưa Đại Bạch cho em, em sẽ tha cho cái sinh mệnh nhỏ của anh."

Tư Cảnh Hàn cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ của Đại Bạch, lại cảm nhận được đầu gối của Hoắc Duật Hy đang tỳ vào giữa hai chân của mình, ánh mắt có chút do dự.

"Sao hả, con trai vốn là của em, anh đưa cho em thì đã mất mát gì đâu, nhưng bằng ngược lại người chịu thiệt nhất định là anh."
"Đại Bạch không phải là của bà xã mà!" Tư Cảnh Hàn rất kiên quyết đến mức cứng đầu.

"Không có em thì anh với "cái anh em quái quỷ" này của anh có thể sinh được Đại Bạch sao?"
"Ông xã sinh được."
"Bằng cách nào nói em nghe?" Hoắc Duật hy bắt chẹt khiến Tư Cảnh Hàn cứng miệng.

Vốn tưởng hắn đã chịu thua rồi nhưng mà vào bước đường cùng hắn lại vô lý: "Mặc kệ ông xã, Đại Bạch không phải là của bà xã."

"Tư Cảnh Hàn, cái tên đàn ông này." Hoắc Duật Hy giận quá hóa rồ túm lấy cổ áo của Tư Cảnh Hàn rồi cắn một nhát lên cổ hắn.

"Ưm..."
Đúng lúc này khi Tư Cảnh Hàn rên đau một tiếng thì Đại Bạch dụi dụi mắt tỉnh dậy, ngẩn mặt khỏi lồng ngực của hắn quan sát xung quanh, lại thấy Hoắc Duật Hy vừa rời khỏi cổ của ba Tiểu Bạch với một dấu răng đỏ tươi, đôi môi chúm chím bất giác run lên, mếu máo rồi khóc lớn.

"Oa..."
"Oa..." Nhóc con lòm còm bò ra khỏi người Tư Cảnh Hàn, kéo Hoắc Duật Hy ra rồi ôm lấy cổ của hắn, khóc đến đau lòng: "Hu hu hu...!mommy đừng...!đừng ăn hiếp Tiểu Bạch, đừng đánh Tiểu Bạch mà..."
Không dừng lại ở đó nhóc con còn chu môi thổi phù phù lên dấu răng trên cổ Tư Cảnh Hàn, bàn tay múp míp vuốt vuốt nó mong rằng nó sẽ không đau nữa.

"Tiểu Bạch có sao không?" Nhóc hỏi mà nước mắt rơi rơi, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn trên cái má phúng phính vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

"Hư hư hư..." Nhóc cắn nắm tay, quay qua nhìn Hoắc Duật Hy lại nhìn đến Tư Cảnh Hàn nằm bất động thì một mực cho rằng Tiểu Bạch là người yếu thế cần được bênh vực: "Mommy đừng đánh Tiểu Bạch, tội...!tội nghiệp..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui