Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Sợ cái gì chứ, em cũng không phải chuẩn bị ăn thịt anh, đên đây." Hoắc Duật Hy vừa nói vừa ngoắt tay gọi Tư Cảnh Hàn đến bên cạnh mình nhưng hắn không dễ bị lừa như vậy, lắc đầu từ chối.
"Bà xã ra ngoài trước đi, ông xã không thích bị nhìn đâu."
"Gì chứ?" Hoắc Duật Hy nhân nại không được lâu, nhìn hắn che thân mà phát tức: "Trên người của anh có chỗ nào mà em còn chưa thấy, che cái gì?"
Tư Cảnh Hàn vẫn một mực lắc đầu, buộc lòng Hoắc Duật Hy phải dùng vũ lực, trực tiếp đi tới ép hắn dựa lưng vào gương.
"Bà xã, đừng mà, tha cho ông xã đi."
"Ha, tha cho anh? Nói như em đang cưỡng gian anh ấy, anh thì quý báu quá nhỉ, giữ gìn tiết hạnh cho ai đây? Lúc trước không phải vừa thấy em liền nhào vào sao, bây giờ lại giả vờ thanh cao." Cô vừa nói vừa cay cú cong ngón tay trỏ gõ lên thanh xương "mềm" bấy lâu nay vẫn ngủ yên của hắn một cách vô tư không hề có ý gì khác.
"Nói đi, có phải hay không anh đang nghĩ bản thân anh là cành vàng lá ngọc, em là thổ hào muốn chiếm đoạt anh."
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn bị đau lập tức bắt cổ tay cô lại: "Bà xã, đừng mà..."
Hắn càng nhăn nhó, Hoắc Duật Hy càng thích thú, càng muốn trừng trị hắn một phen, mạnh tay hơn bắt lấy phần sinh mệnh ở giữa hai chân người kia.
"Bà xã, bà xã làm gì vậy?"
"Buông cái tay của anh ra!" Hoắc Duật Hy làm sai còn mạnh miệng, dọa Tư Cảnh Hàn: "Anh không buông ra hôm nay em liền bẻ gãy anh, tin không?"
"Nhưng mà...!nhưng mà..." Tư Cảnh Hàn quả thực tiến thoái lưỡng nan, vừa lo vừa sợ, hắn nhíu mày cúi đầu nhìn bàn tay của Hoắc Duật Hy cách một lớp khăn lông đang nắm chặt lấy mình khiến hắn thấy thực khó thở.
"Bà xã buông tay ra đi, thế này kì cục lắm."
Hoắc Duật Hy ha một tiếng, nhìn hắn bị vây khốn mà không biết làm sao càng hả hê trong lòng, lúc trước hắn ý thế cao lớn ăn hiếp cô, bây giờ thì tốt quá rồi, mọi thứ đều thay đổi, cô phải tận dụng triệt để thời cơ mà tính sổ.
"Thế nào là kỳ cục, anh để dành cái này thì làm cái gì chứ không thấy khó chịu sao?"
Tư Cảnh Hàn một mực lắc đầu: "Không khó chịu."
"Dối trá!"
"Bịch bịch" Hoắc Duật Hy loạn thế vỗ mạnh vào nơi yếu đuối nhất trên người Tư Cảnh Hàn, khiến hắn phải kháng cự: "Bà xã buông ra đi...!đừng đánh mà, đau đấy."
"Em hỏi anh một lần nữa, nói xem cái này anh để dành làm gì hả?" Cô bước đến, nén cười ép hắn dựa hẳn vào tấm gương lớn phía sau.
Tư Cảnh Hàn đổ cả mồ hôi, vừa thở dốc vừa khó khăn mở miệng: "Để...!để sinh Đại Bạch này, Nhị Bạch này, tiểu Nhị Bạch, rồi tiểu tiểu Nhị Bạch nữa..."
"Sao cơ?" Hoắc Duật Hy giật cả mình trong khi người đàn ông lại ra sức gật đầu: "Đại Bạch nói muốn có Nhị Bạch chơi cùng nên phải tìm một chị gái xinh đẹp để sinh Nhị Bạch."
"Tại sao không phải là em mà phải tìm người khác?!" Hoắc Duật Hy lập tức nổi đóa, từ đùa chuyển sang giận dữ thật sự.
Tư Cảnh Hàn nói một cách thản nhiên: "Sinh em bé đau lắm, ông xã không muốn bà xã bị đau đâu, nên phải tìm chị xinh đẹp khác cho Đại Bạch mà sinh thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...