Cô nói vậy ba người đàn ông sắc mặt lại không mấy khả quan, Mặc Lạc Phàm lên tiếng nói tiếp: "Tiểu Hy, tuy nói rằng Tiểu Bạch sống chết yêu em nhưng hắn lại là tên thù dai, anh chắc chắn hắn giận em rồi, chờ đến lúc tỉnh lại chỉ sợ hắn sẽ thực hiện lời bản thân đã thề độc, em đâm hắn một nhát hắn liền lạnh nhạt, tránh xa em, cho em nếm mùi thế nào là có không trân trọng, mất đừng tìm."
"Em phi! Hắn đã nói tất cả là do hắn tự chuốc lấy, em..."
"Tiểu Hy, em đừng quên Tiểu Bạch đó không phải quân tử gì.
Thậm chí tính khí còn tệ hơn ngụy quân tử, hắn nói như vậy nhưng em có chắc là bản thân hắn đã nghĩ vậy không?"
Lời nói của Mặc Lạc Phàm đã giáng một đòn nặng nề vào lòng Hoắc Duật Hy, cô há hốc nhìn anh, anh càng thêm lý lẽ, rất am hiểu Tư Cảnh Hàn mà nói: "Em làm sao khẳng định được đó không phải là một chiêu thức khác mà hắn tung ra để em không quên được hắn, để em có lý do yêu hắn? Tiểu Hy, em so với hắn vẫn còn trẻ người non dạ lắm, Tư Cảnh Hàn là thương nhân, à không, là gian thương nên làm sao có thể khiến bản thân chịu thiệt thòi, cùng lắm thì hắn chịu thiệt một để câu lại mười món lợi lớn hơn mà thôi, cái mạng của hắn chịu bỏ ra cho em chơi đùa thì cũng đã tính rất kỹ làm sao mới có thể sử dụng có hiệu quả triệt để.
Em muốn moi tim của hắn thì hắn chí ít cũng phải lấy được chút tình yêu của em, không lập tức nhưng sẽ là sao đó!"
"Khốn kiếp thật!" Hoắc Duật Hy không khỏi mắng một câu.
Không ngờ Tư Cảnh Hàn kia đến chết vẫn không quên tính toán!
Hắn quá yêu nghề chăng?
Mặc Lạc Phàm nhìn Hoắc Duật Hy bậm chặt đôi môi xinh thì thầm hả hê trong lòng, anh chắc rằng bây giờ trong lòng cô có bao nhiêu cắn rứt với tên Tiểu Bạch kia đều đã ném cho Gâu Đần và Đại Ngáo tha đi hết.
Ít nhất phải vậy chứ, đầu xỏ là tên kia lại bắt ba người các ăn đạn đầu tiên, còn hắn thì thảnh thơi ôm con trai đi lánh nạn.
Lý ở đâu ra, anh em vào sinh ra tử, có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu à?
Nhưng tất cả đều phải trách bản lĩnh của tên Tiểu Bạch phiên bản lỗi kia, cứ khư khư không chịu nói Đại Bạch là máu mủ Tiểu Duật Hy, nên bọn anh cũng ưng thuận theo hắn, để xem hắn có được bao nhiêu tài năng qua mặt "bà xã" của mình.
Vốn là trông chờ lắm, ai ngờ đâu, chỉ mới có một ngày đã bị phát hiện, trời ạ, vậy mà cũng đòi che giấu.
Nếu không phải vì Hoắc Duật Hy đợi kết quả kiểm tra ADN thì có lẽ bọn anh đã bơi dưới nước từ mấy hôm trước rồi.
Đúng thật là Tư Cảnh Hàn của bây giờ chẳng đáng tin chút nào, có tiếng mà không có miếng, có hình thức nhưng lại thiếu nội dung, có ngoại hình nhưng khuyết nội hàm, thật là làm bọn anh lãnh đủ tàn cuộc của hắn bày ra mà.
"Được rồi, Tiểu Hy, em đã biết được nguyên nhân bọn anh che giấu Đại Bạch với em thì cũng nên căm phẫn "ông xã" của em nhiều một chút, tốt nhất đánh gãy ba cái chân của hắn luôn." Thừa nước đục thả câu Mặc Lạc Phàm là giỏi nhất, bởi vì thế mới nói hại người nhưng lại sợ quả báo là tính cách nổi bật của anh.
Hoắc Duật Hy nghe anh muốn hãm hại Tư Cảnh Hàn thì liếc xéo một cái: "Đó là chuyện riêng của chúng em, anh không cần thêm dầu vào lửa."
"Gì chứ? Em muốn thiên vị cho hắn à?" Mặc Lạc Phàm giật mình, không thể tin được.
Thế mà Hoắc Duật Hy chẳng thèm giấu giếm còn ngang nhiên công khai: "Ai bảo hắn sang tên hết tài sản cho con trai của em làm gì, sau này em là mẹ của tỷ phú rồi, chuyện trước đó có thể xí xóa vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...