Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Đương nhiên là không.
Cho nên Tư Cảnh Hàn sau đó nín lặng trong lo sợ.
Hắn đi đến nơi tìm công tắc bật điện, muốn giúp Hoắc Duật Hy diệt gian trừ bạo.
Ba người đàn ông dưới nước nghe đến chữ điện thật sự phát hoảng, tìm đường trèo lên, ai ngờ Hoắc Duật Hy tìm ở đây ra được một cây gậy chơi golf, hét vào mặt Tề Thiếu Khanh: "Dám trèo lên em liền cho bọn anh mỗi người một gậy, có gan thì cứ thử."
Thời tiết mùa đông dù là tốt đến đâu nhưng một khi đã ở dưới nước rồi thì cứ như bị đông lạnh tới nơi, bởi vì thế mà giọng nói của Lạc Tư Vũ trở nên cứng nhắc: "Nhưng mà Tiểu Hy bọn anh đã đắc tội gì với em em cũng nên nói cho bọn anh biết chứ?"
"Còn nói." Hoắc Duật Hy rất giận dữ: "Chuyện các anh làm sau lưng em là chuyện gì còn quay ngược lại hỏi em à? Các anh không thấy cắn rứt lương tâm tí nào sao?"
Ba người đàn ông dưới nước nhìn nhau, trong mắt nổi lên chút khó nói.
Lúc này Đại Bạch là đà đi tới, đứng ở mép hồ bơi vô tư hất nước lên ba người Tề Thiếu Khanh: "Ha ha, mưa mưa...!mommy ơi, vui quá."
Mặc Lạc Phàm vừa đụng vào nước đã run, vuốt mặt cầu xin: "Đại Bạch đừng hất nữa, mau bảo mommy cho mấy người ba mệnh khổ của con lên bờ đi."
Đại Bạch nào hiểu nổi khổ của anh, còn ngẩn cổ nhìn Hoắc Duật Hy đang khoanh tay bảo: "Mommy, mau mau chích điện..."
"Hả?! Đại Bạch, nhóc con nói cái gì thế hả?" Mặc Lạc Phàm hoảng hồn.
"Mommy nói chích điện cá sẽ nhảy...!nhảy lên, vui lắm." Nói xong Đại Bạch ngồi bệch xuống đất, chống cằm, ánh mắt mong chờ.
Hoắc Duật Hy ôm nhóc lên, đi đến chỗ ráo, nói với ba người đàn ông dưới nước: "Tốt nhất các anh nhảy lên cho con trai của em xem, nếu nó không vui thì các anh chết chắc."
"Tiểu Hy, đừng đùa nữa." Tề Thiếu Khanh vào giờ phút này cũng không lạc quan.
"Em không đùa!" Hoắc Duật Hy rất quyết liệt: "Yên tâm, điện này đã được điều chỉnh rồi, hồ nước này cũng chẳng có tạp chất gì, sẽ không giật chết được đâu."
Khi cô dứt lời, Tư Cảnh Hàn ở đằng kia liền mở công tác, dẫn điện vào hồ nước.
"Ối trời ơi! Chết tôi rồi! Tiểu Hy...!nói vậy mà em làm thật hả?!" Mặc Lạc Phàm la oai oái.
Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh cũng cắn răng chịu đựng, mơ hồ đã dự cảm được điều gì đó không lành.
Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng ra hiệu lệnh dừng, Tư Cảnh Hàn răm rắp nghe lời tắt điện, đi đến ôm lấy Đại Bạch cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...