Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Lúc về đến Hàn Nguyệt Đại Bạch ở trong lòng Tư Cảnh Hàn đã ngửa cổ ngủ chóng vó.

Hoắc Duật Hy không nghĩ một đứa trẻ tầm này tuổi lại có thể dễ ăn, dễ ngủ đến vậy mà không cần bất cứ sự dỗ dành nào.

Nhìn nhóc nằm trên giường giang tay giang chân ra như hình chữ đại cô không khỏi phì cười.

Tư Cảnh Hàn dù có giữ nhóc con chặt chẽ đến đâu thì cũng có lúc hắn phải ly khai đi vệ sinh cá nhân mà, cho nên lúc này cô muốn làm cái gì đó với thằng bé hắn cũng đâu thể ngăn cản được.

Hoắc Duật Hy càng nghĩ loại ánh sáng phức tạp trong mắt càng sáng hơn.

Cô chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt tròn trịa, mịn màng của Đại Bạch, lại tràn ngập yêu thương hôn lên má của nhóc, xoa xoa mái tóc đen nhánh, mềm mại giống hệt bố nó.


Trái tim của cô lúc này không hiểu vì sao đập một cách khẩn trương, càng nhìn Đại Bạch thì trong lòng càng cuộn trào loại cảm xúc không sao diễn được được.

Ngón tay cô khẽ run lên, rồi "phựt" một cái nhẹ.

"Hửm?" Đại Bạch nhạy cảm mở cặp mắt to tròn ra, lòm còm ngồi dậy, hai tay ôm đầu ngố nhìn xung quanh, khi thấy Hoắc Duật Hy ở cạnh mình thì gãi gãi đầu, bò vào lòng cô, dụi dụi mặt than nhẹ: "Mommy, Đại Bạch buồn...!buồn ngủ quá."
Hoắc Duật Hy nằm chặt một bàn tay, một bàn tay còn lại thì ôm Đại Bạch, điểm lên mũi nhóc: "Tiểu tử chỉ giỏi ăn với ngủ thôi!"
Đại Bạch ôm mũi cong cười, chép chép miệng muốn ngủ tiếp thì từ nhà vệ sinh có tiếng của Tư Cảnh Hàn vọng ra: "Bà xã, gọi Đại Bạch thức dậy đánh răng rồi hãy đi ngủ."
Câu này cả hai mẹ con đều nghe, Hoắc Duật Hy điểm điểm lên má Đại Bạch: "Có nghe gì không, Tiểu Bạch gọi chúng ta đi đánh răng kìa."
Lần nữa Đại Bạch thể hiện cho Hoắc Duật Hy thấy một sự giáo dục có chuẩn mực là thế nào.

Nhóc con Đại Bạch nghe gọi đã rất tự giác ngồi dậy, trèo xuống giường rồi bình bịch đi vào nhà vệ sinh.


Cả quá trình này Hoắc Duật Hy không dời mắt đi đâu khỏi thân ảnh của nhóc, cơn sóng dữ trong lòng từ buổi chiều đến tận bây giờ thêm phần dữ dội.

Sợi tóc của nhóc con đã nằm trong tay của cô, nhưng cô vẫn không đợi được, cô muốn biết kết quả ngay lập tức, cô muốn thắng bọn đàn ông xấu xa đó một lần.

Cuộc đời cô làm sao có thể để người khác toàn quyền quyết định và sắp đặt, dù kết quả có thể nào thì cô cũng muốn thử thách số phận của mình một lần nữa.

"Bịch bịch bịch..."
Tiếng chạy của Đại Bạch như thôi thúc Hoắc Duật Hy một cách quyết liệt hơn, cô hít một hơi, khẽ mím môi, lấy hết sức lực chỉ để nói ra ba chữ:
"Tư Cảnh Hạo!"
"Bịch..."
"Hở...?" Đại Bạch có quán tính lập tức dừng bước.

Nhóc quay lại rồi nghiêng đầu nhìn Hoắc Duật Hy, thật ngây ngô đặt ngón tay trỏ trước cái miệng đo đỏ mà chu môi hỏi:
"Mommy gọi...!gọi Đại Bạch có chuyện, chuyện gì cơ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui