Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Trong ngày Hoắc Duật Hy đã dọn toàn bộ đồ đạc cần thiết của mình đến biệt thự Hàn Nguyệt.

Cuộc sống mới với đủ tư vị khi có thêm một đứa con trai ngốc nghếch và hai con chó béo đần đi kèm làm quà tặng.

Đương nhiên hai con chó mà cô nhắc tới là Gâu Đần và Đại Ngáo, tên thật lần lượt là Bạch Tam và Bạch Tứ, dễ hiểu cái tên này là xuất phát từ đâu.

Chỉ có một điểm bất cập là đã có Đại Bạch, Tiểu Bạch, Bạch Tam, Bạch Tứ rồi thì tại sao lại khuyết mất một chỗ Nhị Bạch?
Cô vẫn chưa được rõ lắm.

"Đại Bạch đến đây." Hoắc Duật Hy gọi.

"Bịch bịch bịch..." Đại Bạch hì hục chạy đến, cả người trắng trẻo thơm tho như một cái bánh bao mới hấp xong.

Sau khi tắm xong cho Đại Bạch, Tư Cảnh Hàn đưa nhóc cho cô, bây giờ thì đến lượt hắn đi tắm.


Cả nhà đã quyết định ra ngoài ai mừng một bữa vì được sống cùng với nhau cho nên phải tắm rửa, ăn mặc chu đáo một chút.

Tranh thủ ba thằng bé vắng mặt cô trước tiên muốn biết rõ tất cả những chuyện liên quan đến nó nên dò hỏi: "Đại Bạch tên là gì nào?"
"Đại Bạch nha." Đại Bạch ngây thơ đáp, tiện tay vớ lấy miếng đu đủ trên đĩa trái cây cho vào miệng, ăn một cách ngon lành.

Hoắc Duật Hy nhíu mày, nhưng vẫn tươi cười: "Không phải, ý mommy là tên thật của Đại Bạch cơ."
Đại Bạch làm sao phân biệt được thật giả trong câu hỏi của Hoắc Duật Hy là gì, nhóc ăn thêm một miếng đu đủ nữa, cố ngốn vào cái miệng nhỏ một miếng lớn luôn rồi chu môi bi bô: "Đại...!Đại Bạch."
Hoắc Duật Hy thật bó tay, y hệt Tư Cảnh Hàn ngày hôm qua khi cô thấy Đại Bạch, hỏi hắn nó là ai thì tên đàn ông đó cũng luôn chu môi: Đại Bạch.

Đã vậy còn quá đáng hơn, cả đêm không cho cô đến gần Đại Bạch, rồi tự ôm thằng bé đến nửa cái giường ngủ cho đến sáng.

Cô không biết hắn còn giữ trong lòng chuyện của Thẩm Vy hay là cố tình cách ly cô với Đại Bạch mà cứ khư khư giữ thằng bé cho riêng mình.

Đến sáng nay khi ba người đàn ông kia đến nơi thì phòng bị của hắn mới được tháo xuống, dường như có đồng minh rồi thì gan dạ hơn hẳn, dám nói cho cô biết đó là con trai của hắn.


Hay thật!
Nhìn lại đĩa hoa quả trên bàn đã bị Đại Bạch chén sạch hết đu đủ và bây giờ nhóc tiếp tục nhắm tới quả hồng.

Hử, nhìn kìa, cái miệng lúc nào cũng nhét đầy thức ăn.

Ham ăn quá rồi!
Tư Cảnh Hàn đâu có như vậy đâu, đặc biệt hắn rất ghét đu đủ, mấy loại trái như hồng luôn mà, sao tên nhóc mập này lại ăn lắm thế?
Giống ai không biết?
"Mommy, khi nào thì mình có thể ra ngoài ăn?" Đại Bạch vừa ăn hồng vừa tròn mắt hỏi Hoắc Duật Hy với thái độ thực mong chờ.

"Khi nào ba của con xuống thì chúng ta có thể đi." Cô khom người ôm nhóc lên, lấy khăn giấy dịu dàng lau miện cho nhóc: "Ăn ít thôi, một lát còn ăn món khác."
Nghe đến ăn món khác, Đại Bạch lập tức phản ứng: "Mình có ăn chân gà...!chân gà cay không? Đại Bạch thích...!thích món đó nhiều nhiều."
"..."
Hoắc Duật Hy ngẩn ra.

"Đại Bạch."
Đúng lúc Tư Cảnh Hàn đi tới gọi Đại Bạch, thằng bé quay qua: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch xuống rồi, chúng ta đi ăn chân gà cay đi."
Vẻ mặt của Tư Cảnh Hàn thiếu đi phần tự nhiên, nhìn sang Hoắc Duật Hy: "Bà xã, hình như ông xã để quên điện thoại rồi trên phòng ngủ, ông xã đi lấy liền quay lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui