Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Vậy nó là thành quả của hắn với con gái của ông Thác sao?" Hoắc Duật Hy ôm mặt thở dốc.
"Không phải, không phải." Mặc Lạc Phàm lập tức xua tay: "Tiểu Hy em yên tâm, Đại Bạch là được thụ tinh trong ống nghiệm."
"Thụ tinh trong ống nghiệm? Vậy mẹ của đứa bé là ai?" Hoắc Duật Hy bây giờ vẫn là một mớ hỗn độn trong suy nghĩ.
Nhắc đến chuyện này Mặc Lạc Phàm nói như thật: "Chuyện này vì để không giữ lại hậu hoạn cho Tiểu Bạch nên anh đã cho người chọn ngẫu nhiên một trong những tế bào trứng tốt của bệnh viện, sau đó thì danh sách được chọn đã bị tẩy trắng nên mẹ đứa bé là có lẽ không một ai biết."
Hoắc Duật Hy dường như bị rút hết hơi sức, ngồi bệch trên ghế sofa.
Đại Bạch thấy cô thẩn thờ như vậy thì trèo khỏi người Tề Thiếu Khanh, bò đến: "Mommy, mommy làm sao thế?"
Nghe nhóc gọi Hoắc Duật Hy rốt cuộc có phản ứng, cúi đầu nhìn đến khuôn mặt trắng hồng như cái bánh bao kia thì cố gắng mỉm cười: "Không, mommy không sao cả, Đại Bạch đến đây."
Nhóc con lập tức phi lên người của cô, chu môi vảnh ngón tay: "Mommy, Đại Bạch muốn uống sữa sữa..."
Ở một bên, Tư Cảnh Hàn nghe con trai đòi ăn thì lục đục mở chiếc túi giữ nhiệt ra, lấy bình sữa đưa cho Đại Bạch.
Nhóc con ham ăn đưa hai tay nhận lại rồi hăng say uống, vừa uống lại vừa đạp đạp hai chân lên trời như thường ngoạn.
Quả thật một màn như vậy khiến trái tim Hoắc Duật Hy không khỏi đau đớn.
"Tiểu Hy, bây giờ em cũng biết Cảnh Hàn có con riêng, vậy nên chuyện hắn với em có lẽ..."
"Anh lại định chia cắt bọn em à?" Hoắc Duật Hy bén nhọn nhìn Lạc Tư Vũ thừa cơ muốn đưa Tư Cảnh Hàn trở lại.
Không chỉ riêng Lạc Tư Vũ mà hai người đàn ông còn lại đồng thời kinh ngạc nhìn Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, chẳng lẽ em định..."
"Đúng vậy, nếu không biết mẹ của Đại Bạch là ai thì xem như nó chỉ có Tư Cảnh Hàn là ba thôi, mà của hắn thì chính là của em."
"Tiểu Hy, không được đâu, chuyện này sao có thể.
Em sẽ chịu uất ức." Tề Thiếu Khanh không tán đồng, Hoắc Duật Hy cũng quyết liệt.
"Sẽ không có chuyện mẹ của nó nửa đường quay về mà giành con em uất ức cái gì chứ? Trừ phi ba của nó đi ngoại tình em mới phải nổi điên thôi, ngoài ra thì Đại Bạch đối với em không phải là vấn đề." Hoắc Duật Hy rất dõng dạc, nhìn Đại Bạch ở trong vòng tay ngây ngô uống sữa không hiểu sao trong lòng sự một chút xúc động thoáng qua.
Đêm qua, việc đầu tiên cô nghĩ đương nhiên đứa trẻ này chính là con trai của cô.
Là đứa bé trong tấm ảnh mà Tư Cảnh Hàn đã cho cô xem, là Bảo Bối mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng không phải, nó không phải là đứa con yểu mệnh của cô, đứa con yểu mệnh của cô không nhỏ đến vậy, nếu tính đến thời điểm hiện tại thì nó phải bốn tuổi rồi, sao có thể chỉ tròn vo một khúc liên tục đòi uống như thế này cơ chứ?
Cô cũng đã làm một phép thử, hỏi nó bao nhiêu tuổi, quả nhiên tên nhóc mập mạp không làm cô đoán sai giơ ba ngón tay nhỏ nhắn, trắng ngần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...