Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Quảng trường thành phố K.

Hoắc Duật Hy lật đật đến nơi cả áo khoác cũng chưa kịp mặc, cứ như vậy phi nước đại đi tìm tên gia hỏa bỏ nhà ra đi rồi bị lạc đường.

Lúc cô nhìn thấy hắn đó là kh hai người cách nhau gần 200 mét, giữa bao nhiêu người qua lại tấp nập nhưng chỉ cần nhìn thấy một chấm nhỏ vóc dáng thì cô cũng có thể nhận ra đó là người đàn ông mình tìm kiếm.

Niềm vui bỗng chốc hóa thành xúc động, cô không chế trụ được lòng mình mà ôm mặt cảm tạ trời phật, hắn không nhưng thấy cô nhưng chỉ cần để cô nhìn thấy hắn như vậy lúc này cũng đã đủ rồi.

Cô chạy thật nhanh về phía Tư Cảnh Hàn, bỗng thấy dáng vẻ ngồi thu người lại giữa trời tuyết của hắn thật đáng thương, cô càng thêm tự trách mình, sao cô lại có thể chấp nhặt với một người bị bệnh, thân thể lại yếu ớt nữa chứ.

Lòng đố kỵ của phụ nữ đã lấn át tình yêu của cô.

Cô cần một tình yêu vị tha hơn.


Cô nghĩ thế.

"Bịch bịch bịch..."
Những bước chân cuối cùng đã lấy hết hơi sức của Hoắc Duật Hy, trong hơi thở buốt thốc cô kêu khẽ một tiếng: "Tiểu Bạch..."
Tư Cảnh Hàn đang cúi đầu nhìn vào trước ngực nghe tiếng bước chân nặng nề cũng ngẩn đầu lên xem, vậy mà người đến lại là Hoắc Duật Hy khiến hắn phải kinh ngạc mà thoáng run rẩy.

Hốc mắt tự dưng đỏ ngầu, đứng bật dậy tiến tới hai bước rồi khựng lại như nhớ ra một cái gì, hắn quay mặt nhìn sang hướng khác một cách cố chấp làm Hoắc Duật Hy lo lắng lần nữa gọi:
"Tiểu Bạch, em sai rồi, anh về nhà đi."
"Không về!"
Trên đời này có một loại người, đó là khi bị ai đó xua đuổi thì rất khát cầu được người đó lần nữa thu nạp, nhưng một khi người ta quay lại đưa về thì bắt đầu giả vờ giận dỗi, làm giá, muốn được năn nỉ.

"Bà xã đã bảo đi thì đừng về nên ông xã có đói chết cũng không về đâu."
"Tiểu Bạch..."
"Bà xã đừng qua đây." Tư Cảnh Hàn đưa tay ngăn Hoắc Duật Hy tiến tới: "Bà xã về đi, không cần lo cho ông xã nữa, ngày mai ông xã đến chỗ của Mặc Lạc Phàm, bà xã không cần tốn tiền nuôi ông xã nữa."

Hắn rất ngoan cố cũng rất độc miệng đánh ngay chỗ đau của Hoắc Duật Hy, cô vội nói: "Tiểu Bạch em sai rồi, đừng giận em nữa, đối với anh vật chất làm sao có thể đem ra cân đo chứ?"
"Vậy sao?" Tư Cảnh Hàn quệt mũi: "Nhưng đó là bà xã không biết ông xã có rất phiền phức đó thôi, đợi đến khi biết được chắc chắn bà xã sẽ lại nổi giận, lại muốn đuổi ông xã đi cho mà xem.

Thôi thì bây giờ ông xã tự rời đi, bà xã sau này cũng không phải khó xử."
"Tư Cảnh Hàn! Anh nghĩ cái gì vậy hả, chuyện của anh cũng là chuyện của em làm sao có thể coi là phiền phức? Anh mau qua đây đi."
Hoắc Duật Hy nghiêm túc nói, đối với Tư Cảnh Hàn cô phải nghĩ thông nhiều chuyện hơn.

Dường như còn ngờ vực lời của cô, người đàn chần chừ: "Là thật sao? Chuyện gì của ông xã bà xã cũng chấp nhận được?"
"Đúng vậy."
"Bà xã hứa đi."
Hoắc Duật Hy giơ tay lên trời, "Đã được chưa, anh mau qua đây đi."
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn mới chịu: "Bà xã..."
"Mommy..."
Đồng thanh có hai tiếng gọi cùng lên tiếng, Hoắc Duật Hy ban đầu không để ý, sau đó lại ngẩn ra.

Tư Cảnh Hàn còn đứng tại chỗ, nhưng mà đột nhiên từ sau chân hắn một cái đầu nho nhỏ ló ra, cười tít mắt, đớt đát gọi:
"Mommy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui