Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Cô gái đi theo bên cạnh lập tức níu tay của cô bạn lại: "Thôi đi..."
"Sao vậy?" Cô gái kia vẫn chưa hiểu nhưng sau đó nhanh chóng cảm nhận được không khí xung quanh đã lạnh nay còn lạnh hơn, vai cô gái thoáng cái cứng đờ.
Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn như đã nói luôn là thứ vũ khí lợi hại nhất, hắn sau đó vẫn không nói một câu nào nhưng đủ để đối phương run rẩy mà vội đi chỗ khác, tránh hắn như tránh tà.
Bị người ta nói người tình đá ra đường nên Tư Cảnh Hàn không còn vui vẻ ngồi ở chỗ kia, hắn đi vào trong quảng trường, tìm chút hơi ấm của dòng người đông đúc.
Nhưng rất nhanh hắn đã không còn nghĩ đến chuyện giữ ấm nữa, mà một thứ khác đã thu hút được sự chú ý của hắn.
"Kem..."
Khi nhìn thấy hàng kem giữa những tuyết bất giác thứ gì đó đã giữ chân hắn lại.
Mùa đông không được ăn kem.
Một câu nói đột ngột vang lên, nhưng không hiểu vì sao câu nói đó càng rõ thì Tư Cảnh Hàn lại càng tiến gần hơn đến chỗ bán kem.
Hắn sờ vào người, tìm kiếm ba đồng.
Nhưng chẳng có đồng nào cả, hắn liếm môi nhìn những người đã mua được món kem yêu thích vừa ăn lại vừa thổi khí lạnh mà đôi chân nhấp nhỏm không yên.
Hắn phát hiện ra bụng mình đang kêu, hắn muốn ăn kem, thực muốn ăn, nhưng hắn chẳng có đủ ba đồng.
Đôi tay hắn trống rỗng.
Hắn thất vọng, cũng đứng xếp hàng nhưng thật buồn bã.
Hắn sờ soạn lần nữa, mong mỏi tìm ra chút ít hy vọng, nhắm mắt chìa tay ra mong rằng có phép màu xảy đến, chỉ cần mở tay ra thì tự dưng sẽ có ba đồng xuất hiện.
Hắn làm thật, nhắm mắt mở tay ra, từ từ, từ từ...!
"Cạch."
Âm thanh của tiền xu vang lên.
Tư Cảnh Hàn nhanh như chớp mở mắt, trong tay ba đồng chân thực không thể chân thực hơn.
Kèm theo đó bên chân hắn một cái gì đó âm ấm đang câu lấy, giật giật ống quần của hắn, một bàn tay năm ngón múp míp chỉ chỉ vào ba đồng xu: "Tiểu Bạch, ăn kem...!kem."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...