Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn cả kinh, cái này không phải là hướng đến hắn thổ lộ sao? Mọi thứ dường như đã đi quá xa khỏi dự liệu ban đầu của hắn.

"Thẩm Vy, thật ra ở nhà tôi đã có người mỗi ngày đợi tôi về ăn cơm rồi." Hắn nói ít nhưng hẳn là Thẩm Vy sẽ hiểu được nhiều hơn, ánh mắt của cô gái nhỏ từ kinh ngạc rồi chuyển sang thất vọng, nhưng rất nhanh đã nở được nụ cười: "À...!thế sao, đáng lẽ tôi nên dự liệu được chuyện này chứ, anh xuất sắc đến mức này cơ mà, làm sao có thể thiếu người tự nguyện nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày.

Xin lỗi, chắc là mấy ngày hôm nay đã làm anh khó xử lắm?"
Tư Cảnh Hàn nhìn ra trong mắt Thẩm Vy lúc này toàn là nỗi buồn nhưng đang cố tỏ ra thật tự nhiên lòng của hắn có một chút cảm giác khó nói, nhưng mà hắn không thể đi an ủi cô ấy.

như vậy chẳng khác nào gieo cho ấy thêm hy vọng.

"Nhưng cái này tôi đã lỡ làm rồi, một mình tôi cũng không thể ăn hết, anh xem như ăn giúp tôi lần nữa được không?" Thẩm Vy một lúc sau lại nói, nụ cười gượng ép.


"Cái này không..."
"Không cái gì mà không, anh không ăn thì em ăn." Đột nhiên trên trời rơi xuống một Hoàng Tịch Liên nhận lấy cái giỏ trong tay Thẩm Vy: "Hai người cứ dùng dằng mãi như vậy cũng không hết được đồ ăn, ăn không hết sao, cứ để em ăn.

Được không hả?" Cô chớp chớp mắt nhìn Thẩm Vy.

"Đương...!đương nhiên là được."
"Bộp!" Hoàng Tịch Liên vỗ tay hoan hô một cái rồi cầm tay Tư Cảnh Hàn dẫn đi trong sự ngơ ngác của Thẩm Vy, thành công cứu hắn một mạng.

Vào phòng nghỉ riêng, Hoàng Tịch Liên thật sự hứng thú mở hộp thức ăn ra: "Anh ăn không?"
"Không, em ăn đi." Tư Cảnh Hàn kiên trung từ chối, đi đến ghế ngồi xuống mở quyển sách ra.


"Chẹp." Hoàng Tịch Liên mút ngón tay: "Ngon đấy, chân gà nướng cay."
"Chân gà?" Đột nhiên Tư Cảnh Hàn đang tịnh tu lại có phản ứng.

Hoàng Tịch Liên nghĩ là hắn đang muốn ăn nên đem tới: "Nè, thơm lừng luôn đấy.

Anh thử đi."
Hôm nay, Hoắc Duật Hy lại phải ra ngoài làm việc không về sớm được nên Tư Cảnh Hàn phải tự bắt xe trở về biệt thự.

Tuy vậy cô vẫn cố gắng tranh thủ về sớm, trước là nấu cơm cho hắn, sau là vì nhớ hắn rồi.

Đến tận chiều muộn lưng chừng tối cô về đến thế mà không thấy bộ dạng chân sáo của Tư Cảnh Hàn chạy ra đón mình thì thấy có điểm lạ kỳ, lái xe vào gara xong, cô sách ví đi thẳng vào phòng khách.

Tư Cảnh Hàn không ở đó cô lại đi tiếp vào nhà bếp: "Tiểu Bạch?"
Bây giờ thì đã thấy bóng lưng của người kia đang loay hoay, nghe tiếng cô gọi hắn giật mình quay lại, đẩy thứ gì đó che chắn ra sau lưng rồi đi vội đến chỗ cô: "Bà xã về rồi à, lên tầng tắm rửa đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui