Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hoắc Duật Hy rất tự nhiên giờ tay ra mò mẩn, lấy hết số tiền có trong túi Tư Cảnh Hàn ra rồi đưa lên đếm đếm.
Đếm xong, cô nhíu mày: "Đóng thế thôi cũng trả nhiều vậy ư, Tư thị đúng là chịu chi thật."
"Vì ông xã giỏi."
"Ừ, anh giỏi." Hoắc Duật Hy qua loa đáp rồi giơ tay lên đầu giường lần mò ví cầm tay của mình, bỏ tiền vào trong, khi cất nó về chỗ cũ mới nhìn đến Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô, mà nói đúng hơn là đang nhìn số tiền của mình.
"Anh giữ nhiều tiền làm gì, để em cất hộ cho.
Sau này cũng vậy, khi nào nhận được tiền đều phải đưa cho em."
"Không phải, ông xã không có ý đó, tiền là kiếm về cho bầ xã mà.
Ý của ông xã khác hơn cơ?"
Hoắc Duật Hy ngẩn ra: "Là ý gì?"
"Tiền bà xã nhận rồi thì phải tha lỗi cho ông xã, không được tính toán chuyện của Thẩm Vy nữa, nhận tiền rồi thì không được đổi ý."
"Này, anh đào cái luật rừng này ở đâu vậy, lúc nãy sao anh không nói trước? Không tính, không tính."
Trời ạ, cô mới thấy cái gì gọi là binh bất yếm trá.
Tư Cảnh Hàn đắp chăn kín người, bất quá không cãi lý: "Vậy à, vậy lần sau ông xã sẽ nói trước, nhưng chí ít bà xã cũng đã lấy tiền rồi thì chúng ta hòa nhau đi."
Bởi vì có tiền nên Hoắc Duật Hy cũng dễ nói chuyện hơn hẳn: "Được, nhưng em nói rồi, đây là lần cuối."
"Ông xã hứa."
Nhưng mà có lẽ chúng ta đã quên mất một câu: Cuộc sống này thường không diễn ra như cách mà chúng ta mong muốn.
Tư Cảnh Hàn phạm lỗi hai lần đã biết tội, đến lần thứ ba tuyệt nhiên hắn cố tránh xa những gì mà Hoắc Duật Hy không thích, chỉ là Thẩm Vy không cho hắn cơ hội đó.
"Tử Mặc, Tử Mặc..." Dù đã cố tình đi hướng khác song, Tư Cảnh Hàn vẫn bị Thẩm Vy bắt gặp, cô ấy gọi với, lúc đó những người đi cùng hắn đã nghe thấy nên bảo hắn quay lại.
Thật khó xử, hắn không thể nói rằng mình đang cố tình lãng tránh Thẩm Vy nên gượng cười dừng bước: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Vy khuôn mặt đỏ bừng vì chạy, sau khi cố gắng điều chỉnh hơi thở mới nói: "Cái này cho anh."
"À, trưa nay tôi sẽ ra ngoài ăn nên..."
"Không sao đâu, đây là món ăn vặt thôi, để chiều ăn cũng được."
Tuy nói vậy nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn muốn từ chối: "Thẩm Vy cảm ơn cô, nhưng mà cái này cô cứ giữ lại đi, tôi không thể nhận thức ăn của cô nữa?"
"Tại sao vậy?" Thẩm Vy chưa hiểu mấu chốt.
"Là tôi nấu không hợp khẩu vị của anh sao?"
"Không phải vấn đề đó, mà là tôi không nên làm phiền cô như vậy, nấu ăn rất mất thời gian mà."
Thẩm Vy đã đại khái hiểu được lời của Tư Cảnh Hàn: "Nhưng Tử Mặc, cái này là tôi cam tâm tình nguyện, thấy anh thích món của tôi làm, tôi cũng rất vui."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...