Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Cộp cộp cộp!"
"Bà xã..."
"Cộp cộp cộp!"
"Bà xã ơi bà xã, bên ngoài lạnh lắm..."
Tư Cảnh Hàn đập cửa liên tục nhưng chẳng ích gì, bà xã của hắn dường như chẳng nghe thấy gì cả mà im hơi lặng tiếng.
Đập đến đau tay hắn đành thôi, mím môi rồi đau lòng, nghĩ đến lúc nãy hình như mắt của bà xã đỏ hoe, hắn thực ân hận đã nói dối cô, cứ thà rằng nói thật, cô hung dữ một tý đã không sao, cô sẽ không phải khóc mà hắn cũng chẳng phải xuống phòng khách ngủ.
Tư Cảnh Hàn càng nghĩ thì càng bứt rứt, hắn vò vò tóc, rối tung và nhếch nhác.
Lê đôi dép bông đi gối đi qua rồi lại đi lại, nhưng hắn không có ý định đi phòng khách ngủ.
"Bà xã, trời lạnh mà!"
"Đùng!"
Sau tiếng gào đó của hắn một âm thanh với cường độ mạnh đập vào cửa phòng, có thứ gì đó vừa đổ nát.
Tư Cảnh Hàn sợ hãi nín bặt.
Loay hoay trãi tấm chăn ra, rồi nằm xuống, không cầu xin nữa.
Đêm khuya dần, nhiệt độ lại càng hạ thấp.
Hoắc Duật Hy không sao ngủ được, sau một trận ấm ức dài cô vẫn còn trằn trọc không dứt.
"Tiểu Hy, Tiểu Bạch cho em chăm sóc tuyệt đối không để sơ xuất xảy ra."
Lời của Mặc Lạc Phàm lại văng vẳng bên tai như niệm kim cô chú làm đầu Hoắc Duật Hy run lên.
Cô trở mình lăn qua, lăn lại, lăn đến vị trí của Tư Cảnh Hàn nằm.
Cô tự nghĩ cô bị làm sao thế này, lúc trước cứ nghĩ hắn đã chết cô luôn nhủ chỉ cần có cơ hội được nhìn thấy hắn lần nữa cô tuyệt đối sẽ không bao giờ tổn thương hắn nữa, sẽ dùng cả tính mạng này bù đắp cho hắn, tốt với hắn.
Khi ông trời nghe được lòng thành của cô, đã cho cô tội nguyện nhưng cục diện ông ấy bày ra hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
Tư Cảnh Hàn như bây giờ tuy rằng là của cô nhưng lại không phải Tư Cảnh Hàn, phải chăng ông trời chính là cố tình trừng phạt cô, đê cho cô hiểu rằng ngoại trừ cô thì còn có biết bao nhiêu người phụ nữ khác có thể chăm lo cho hắn.
Lúc trước Tư Cảnh Hàn không ăn thức ăn bên ngoài, bây giờ lại vì một người phụ nữ lạ mặt mà ăn uống no say.
Lúc trước trên môi hắn ngoại trừ cô ra thì chẳng bao giờ hắn vui vẻ nhắc về một người phụ nữ, bây giờ hắn lại nhắc.
Tư Cảnh Hàn tại sao anh lại như vậy hả?
Cái đồ ngớ ngẩn!
"Soạt!"
Hoắc Duật Hy quay mặt đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, cô có cảm giác càng ngày càng lạnh rồi, không biết tên kia đã ngủ chưa?
"Tại sao anh nói dối hả?"
Cô lẩm bầm một mình.
Tuy rằng cô giận nhưng ra nông nổi này không phải vì hắn ăn cơm của Thẩm Vy, mà cô giận nhất là hắn đã nói dối cô.
Vì chuyện của người phụ nữ khác nói dối cô, cô không cảm giác được sự an toàn mà trước kia Tư Cảnh Hàn đã cho cô nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...