Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Vui lắm." Tư Cảnh Hàn vẫn lạc quan nở mộ nụ cười chói mắt.
"Vậy sao?" Hoắc Duật Hy cũng cười hừ hừ.
"Nhưng tại sao lại vui, ăn được món gì ngon à?"
"Đâu có đâu.
Hôm nay thức ăn của bà xã nấu là ngon nhất rồi."
"Ngon thế nào?"
"Thế này này." Tư Cảnh Hàn tiếp tục trò giơ tay mô phỏng, bởi vì vì như vậy Hoắc Duật Hy hỏi thêm: "Ngon hơn Thẩm Vy kia nấu luôn à?"
"Không biết nữa, ông xã không ăn đồ của Thẩm Vy nữa nên không nhớ được mùi vị đó ra sao rồi." Tư Cảnh Hàn nhanh miệng nhưng não còn nhanh hơn, nói một câu không chút sai sót.
Ý tứ rằng hắn đã không ăn đồ của Thẩm Vy nữa nên Hoắc Duật Hy cứ yên tâm.
Cũng lanh trí thật đấy! - Hoắc Duật Hy thầm khen ngợi nhưng trong lòng thêm lạnh lùng.
"Thế sao? Không nói dối em chứ, cho anh thêm cơ hội nói thật." Cô nói cứ như đang đùa, dọa dẫm tâm ý của Tư Cảnh Hàn.
Bề ngoài hắn thật thản nhiên nhưng trong lòng không ngừng phân tích, có thể cô chỉ muốn dùng đòn tâm lý với hắn thôi, cô sẽ không biết được gì nếu Hoàng Tịch Liên im hơi lặng tiếng.
Xét về góc độ của Hoàng Tịch Liên thì cô ấy có vẻ sẽ không bán đứng hắn, cho nên hắn cứ yên tâm mà dõng dạc.
Ai ngờ vừa mới gật đầu xong Hoắc Duật Hy đã thét ra lửa: "Tư Cảnh Hàn!"
Tiếp đó một phi hành đoàn gối và chăn bay tới tấp vào người hắn.
Tư Cảnh Hàn thực "ngơ ngác" nhưng bản năng vẫn né được bằng tốc độ chớp nhoáng.
Hắn đứng bên giường nhìn bà xã nổi đóa mà kinh hãi: "Bà xã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."
"Đừng mơ với giọng điệu này mà em dễ dàng sập bẫy anh lần nữa.
Tư Cảnh Hàn, tại sao anh dám nói dối hả?"
"Anh không có..."
"Anh còn dám ngoan cố?!" Hoắc Duật Hy thịnh nộ mở điện thoại ra, đó là một ghi âm cuộc gọi, giọng của Hoàng Tịch Liên rất rõ ràng.
[Cô hỏi anh ấy có ăn gì khác không hả?]
[Không có, không có, yên tâm đi.
Đồ ăn vặt người khác đem lại cho anh ấy đều từ chối...!ừ, ừ đúng vậy.
Không ăn gì hết, lúc ăn cơm cũng vậy, ngoại trừ thức ăn của cô và một cô bạn Thẩm Vy mang tới thì anh ấy không ăn món nào lạ cả...]
Lần đầu tiên Tư Cảnh Hàn mới hiểu cảm giác bầu trời sụp đổ tan hoang bởi đồng đội là thế nào.
Có lẽ hắn đã nhầm khi nói quá ngắn gọn với Hoàng Tịch Liên, làm cô ấy hiểu nhầm ý tứ của mình.
Nhưng mà chuyện quan trọng bây giờ không phải là khiếp đảm hay sợ hãi mà là phải làm sao dỗ cho được Hoắc Duật Hy.
Bây giờ thì cô tức giận thật rồi, nếu ban đầu hắn chịu nói thật thì có khi cô giận không đến nổi nào, đằng này hắn lại nói dối, làm cho sự giận dữ biến thành giận dữ, thất vọng và mất niềm tin.
"Bà xã, ông xã xin lỗi..."
"Một tiếng xin lỗi thì xong à? Tư Cảnh Hàn nghĩ mình cao giá với em quá nhỉ, lại còn dám gian dối với em."
"Bà xã..."
"Đừng gọi em." Hoắc Duật Hy càng thêm gắt gỏng, ném gối và chăn về phía hắn: "Mang đi, mang ra ngoài, em cho anh một đêm để suy nghĩ rốt cuộc anh đã sai ở đâu."
"Không, bà xã...!Ông xã ở đây, ông xã biết mình sai ở chỗ nào rồi, bà xã nghe ông xã nói."
"Đi!" Hoắc Duật Hy rất quyết liệt.
Tư Cảnh Hàn mím môi, nhìn ra cửa lại nhìn Hoắc Duật Hy: "Bên ngoài lạnh."
"Bịch."
"Rầm!"
Sau câu đó hắn vẫn bị ném ra ngoài phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...