Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Tiểu Bạch, sao có thể, anh đối với em là quan trọng nhất!" Hoắc Duật Hy chắc như đinh đóng cột mà khẳng định.
Tư Cảnh Hàn nhìn cô nhưng không đáp, hời hợt nhắm mắt, ép cô phải nói ra lòng mình.
"Tiểu Bạch, nghe em nói này, mở mắt ra..." Hết cứng thì lại mềm, Hoắc Duật Hy thực xem hắn là hàng dễ vỡ mà nâng niu, chiều chuộng trong tay, cúi đầu áp môi lên má của hắn, cảm giác mịn màng đặc biệt công phá thần trí của cô:
"Thật sự muốn nghe em nói em yêu anh thì mới chịu sao?"
"Tình yêu là quà cho không biếu không, nên làm sao có thể gượng ép được.
Nếu bà xã nói là do bị ép buộc thì cũng chẳng còn nghĩa lý gì." Tư Cảnh Hàn thở hắc một hơi, chế giễu, nhưng đôi mắt trí tuệ lại lóe lên chút ánh sáng đặc biệt.
Hoắc Duật Hy thật không biết làm sao với hắn, nói hắn ngốc thì ngốc thật, nhưng mà đôi khi lại thông minh đến bức người.
So với trước kia hắn luôn cứng rắn cô còn đá động nặng lười được nhưng mà bây giờ chỉ cần cô lỡ lời thì hắn sẽ giãy ngược, làm mình làm mẩy, dễ bị tổn thương.
Cô biết bây giờ cô không nói yêu hắn thì hắn sẽ giận dỗi, nhưng mà nếu nói ra thì hắn lại cho là cô đang gượng ép.
Trời ơi, vì sao trên đời lại có loại đàn ông khó chiều như vậy chứ?
Hoắc Duật Hy nghĩ tới nghĩ lui chưa biết làm sao, người bên cạnh thì nằm lì một chỗ lặng thin giả chết.
Đột nhiên ngay lúc này cô nhớ đến một câu nói: Lấy độc trị độc.
Bây giờ tâm hồn của hắn đã mềm thì cô phải mềm hơn cả hắn, hắn muốn cô dỗ dành thì cô phải yếu đuối hơn cả hắn để bức hắn bộc phát thiên tính hay che chở của đàn ông mà dỗ dành ngược lại.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch...!ra đây nào." Cô đành phải làm nũng thôi.
Tư Cảnh Hàn đang úp mặt vào gối bỗng nhiên giật bắn mình, vành tai đang nhiễm lạnh bất chợt cảm nhận được một nguồn nhiệt ẩm ướt đầy mẫn cảm.
Mặt của hắn nhanh chóng đỏ lên, kêu khẽ: "Bà xã, đừng cắn, ông xã nghe rồi."
Hoắc Duật Hy mấp máy vành tai của hắn trong thích thú, đến khi thấy mặt hắn chín hồng mới dừng lại, bây giờ thì hắn dễ bảo hơn rồi.
Quả nhiên cái này nhanh có tác dụng thật.
Cô xoay người của Tư Cảnh Hàn lại, để hai người đối diện với nhau, ánh mắt thật thâm tình mà nhìn hắn:
"Tiểu Bạch, em không biết anh nghĩ thế nào về chữ yêu thương của em nhưng mà anh có biết hay không, anh bây giờ không phải là anh của trước kia, không có ký ức của lúc trước cho nên khi em nói ra lời này cảm giác của anh cũng không phải của một Tư Cảnh Hàn thật thụ, vì thế em không thể nói lời yêu với một người không có ký ức."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...