Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Thế nào hả?"
Tư Cảnh Hàn từ tốn ăn, cô gái kia đã vội hỏi, hắn nuốt xong miếng thịt mới gật đầu: "Ừ."
Một chữ "ừ" này của hắn đã đại biểu là ngon, cô gái kia càng thêm thích thú: "Vậy anh ăn thêm đi, cả món này nữa, cái này là khoai tây ở quê tôi đem lên, đảm bảo rất ngon."
Tư Cảnh Hàn không nói gì nhưng cũng không từ chối, cô gái kia gắp cho hắn bao nhiêu thì hắn ăn hết bấy nhiêu.

Đương nhiên là vì mấy món ăn đặc sắc đó hắn chưa bao giờ ăn qua, cho nên sự mới lạ kích thích rất nhiều đến vị giác.

"Trông anh ăn cũng đẹp thật đó, nhà của anh ở gần đây không?" Cô gái kia lại bắt chuyện, không quên bỏ vào chén Tư Cảnh Hàn thức ăn của mình, thiên tính của phụ nữ tinh ý hơn đàn ông, vừa nhìn một cái đã biết người trước mặt thích thức ăn của mình.

"Gần." Bởi vì đối phương khá nhiệt tình nên Tư Cảnh Hàn không keo kiệt hỏi thêm một câu: "Cô là sinh viên?"

"Đúng vậy." Được hắn hỏi cô gái như nở hoa trong lòng: "Tôi nghe mọi người gọi anh là Tử Mặc, sau này tôi có thể gọi như thế không?"
"Tùy ý đi." Tư Cảnh Hàn vẫn rất chuyên tâm dùng bữa.

"Cảm ơn.

Tôi tên là Thẩm Vy, người quen thường gọi là Tiểu Thẩm, sau này chúng ta làm bạn chứ?"
"Được."
Có thể nói bây giờ Tư Cảnh Hàn đã đắm chìm trong những món ăn ngon cho nên đối phương nói gì hắn cũng không từ chối, Tử Mặc đã lấn át cái cao ngạo của Tư Cảnh Hàn, cho nên rất nhanh chóng tâm hồn của Tử Mặc đã bị dụ dỗ.

Thẩm Vy càng nói chuyện với Tư Cảnh Hàn lại càng nhiệt tình, rất thân thiện: "Ngày mai tôi cũng có ca làm ở đây, tôi làm món khác cho anh thử nhé?"
"Nếu cô tiện."

"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Thẩm Vy nghe hắn nói như vậy vui còn không hết, cứ như nhặt được báu vật, lúc hết giờ nghỉ trưa cô ấy phải tiếp tục làm việc, nói tạm biệt Tư Cảnh Hàn mà trong lòng một chút cũng không muốn.

Hoàng Tịch Liên sau giờ nghỉ trưa cũng đã được thả ra, sắc mặt so với hôm trước còn tệ hơn rất nhiều, ngay cả ăn cơm cũng không có tin thần, cứ như vậy nằm oằn lên bàn.

"Cô làm sao vậy?"
Tư Cảnh Hàn rót một cốc nước đưa cho cô, Hoàng Tịch Liên phát tay nhưng lại ngã đầu dựa lên vai của hắn: "Tại sao trên đời này lại có tên đàn ông ghét tôi đến như vậy chứ, tôi cũng không có chọc đến tâm tình gì của hắn, hắn không vui lại lôi tôi ra trút giận."
"Tề Thiếu Khanh không phải người tùy hứng như thế." Ấy vậy mà Tư Cảnh Hàn bất giác lại nói câu này.

Hoàng Tịch Liên lập tức ngẩn lên: "Sao anh biết hắn không phải?"
Tại sao?
Bị hỏi vặn ngược lại Tư Cảnh Hàn cũng không biết trả lời thế nào, vừa rồi hoàn toàn là vô thức.

Bởi vì hắn im lặng nên Hoàng Tịch Liên càng ủ dột: "Vậy mà còn nghĩ anh nhớ ra cái gì, như thế thì có người cho tôi dựa dẫm rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui