Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Được hắn đồng ý trong mắt cô gái nhỏ lập tức ánh lên vẻ rạng rỡ nhưng cố giấu đi, "Anh chờ tôi một chút." Cô ấy nhanh chân chạy đi lấy túi đồ của mình rồi quay lại: "Anh muốn ăn ở đâu?"
"Tôi là người quản lý của Angel nên đến phòng nghỉ riêng của cô ấy đi."
Lúc đẩy Tư Cảnh Hàn đẩy cửa đi vào Hoàng Tịch Liên còn ngả ngớn cười nói chuyện điện thoại, nhưng sau đó thấy thêm một người khác nữa thì thoáng thu liễm bản thân.
Cô gái kia chào cô một rồi không biết làm gì tiếp theo, Tư Cảnh Hàn lúc này đi về phía Hoàng Tịch Liên: "Cô gái này là người phụ việc của trường quay muốn đến giúp chúng ta."
"À, vậy sao? Thật đúng lúc quá em có chuyện phải rời công ty một chút không thể ăn trưa cùng anh, nhờ cô ấy trông anh một lát cũng không tệ."
"Đừng nói vậy, em đi đi, tôi có thể tự lo liệu."
"Được rồi baby, em đi đây, lúc về sẽ mua quà vặt cho anh." Hoàng Tịch Liên cầm ví đứng dậy, để lại một nụ hôn gió lơ đãng cho Tư Cảnh Hàn, lúc đi ra cửa nói với cô gái mới vào: "Nhờ cô phụ giúp anh ấy một chút, thức ăn của chúng tôi để trên bàn, anh ấy ăn được bao nhiêu thì ghi nhớ giúp tôi."
"Vâng." Cô gái nhu thuận gật đầu.
Hoàng Tịch Liên cũng không nghĩ nhiều nữa gật gật đầu rồi đẩy cửa đi ra, ai ngờ đã đụng phải một bức tường thịt vững chãi khiến mũi cô đau đớn.
"Hoàng Tịch Liên, Tề tổng gọi cô lên phòng làm việc." Giọng của vị giám đốc quản lý cực kỳ khẩn trương khiến mọi người đều chú ý về phía này.
Ở đâu ra thiên lý, cô đâu phải là thú cưng của tên đàn ông kia đâu mà hắn gọi thì cô phải lập tức chạy tới: "Đang là giờ nghỉ trưa mà, có thể đợi khi tôi trở về không."
"Tề tổng đã dặn là chuyện khẩn không được từ chối."
Thế là Hoàng Tịch Liên bị áp giải đi.
Trở lại chỗ của Tư Cảnh Hàn, hắn phải nói rất là vô tư, tự bày thức ăn ra rồi trật tự ngồi ngay ngắn dùng bữa.
Cô gái kia thấy vậy cũng bày thức ăn của mình lên bàn, tìm một cái ghế ngồi xuống đối diện với hắn, chỉ nhìn chóp mũi của đối phương thôi mà cũng cảm thấy si mê, trong lòng bỗng dưng khẩn trương, cả ăn cơm cũng không được tự nhiên.
Qua một lúc im lặng, rốt cuộc từ phía cô gái cũng có động tĩnh, cô ấy gắp một miếng thịt sườn chua ngọt bỏ vào chén của Tư Cảnh Hàn: "Anh ăn thử món này không?"
Động tác ăn cơm của Tư Cảnh Hàn thoáng dừng lại, thực đơn ăn của hắn đã được cân bằng dinh dưỡng và đảm bảo chất lượng tuyệt đối, Hoắc Duật Hy cũng có dặn hắn không được tùy tiện ăn uống nếu không sẽ bị dị ứng.
"Ăn thử đi, tôi đảm bảo anh sẽ không chê đâu." Cô gái vô cùng nhiệt tình, cũng rất mong chờ.
Quả thật thức ăn cô ấy bày ra đều rất thơm, màu sắc cũng rất hấp dẫn, ngược lại phần ăn của Tư Cảnh Hàn tuy rằng bổ dưỡng nhưng lại kém phần màu sắc.
Rốt cuộc hắn gấp miếng sườn đưa lên môi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...