Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Dấu son trên mắt Tư Cảnh Hàn còn chưa kịp lau, lời nói vừa rồi của Hoàng Tịch Liên cũng đã bị anh nghe hết rồi, đóng vai trò là cấp trên hiện giờ bản thân anh nghĩ phải xử trí người phụ nữ này thế nào đây?
Khi Tề Thiếu Khanh chưa lên tiếng Ly Đa đã vội phân trần cho mình: "Tổng tài, hoan nghênh anh đến đây, những chuyện vừa rồi thật ra chỉ là hiểu lầm thôi.
Tại vì Tịch Liên cô ấy nói lời thiếu tôn trọng với tôi nên tôi nhất thời không giữ được bình tĩnh mới to tiếng như vậy."
Tề Thiếu Khanh nhìn Hoàng Tịch Liên vẫn chưa quay lại chào mình, cứng đơ đứng tại chỗ như bức tượng vậy không khỏi mất hứng: "Angel, cô có thể cho tôi lời giải thích không?"
"Có thể."
"Không cần dứt khoát như vậy." Tề Thiếu Khanh đích thân di chuyển đến trước mặt Hoàng Tịch Liên, nhìn cô rồi nheo mắt: "Làm việc cho Tề thị nhưng lại muốn ôm đùi tổng tài Tư thị, đứng núi này trông núi nọ phải chăng là nói người mẫu Angel được gọi là chuyên nghiệp đây?"
Hoàng Tịch Liên cứng miệng, không còn vẻ dõng dạc như lúc đẩu khẩu với Ly Đa nữa, từ con báo mẹ nay đã cụp tai ngoan ngoãn như một chú mèo: "Cái đó chỉ là tôi ví dụ thôi."
"Ví dụ?"
"Đúng vậy, ai bảo..."
"Cái đó cũng là ví dụ sao?" Tề Thiếu Khanh ám chỉ vết son môi trên thái dương của Tư Cảnh Hàn, giọng nói của Hoàng Tịch Liên liền biến mất, không giải thích được nữa.
Ánh mắt của Ly Đa càng hả hê hơn, đứng dưới cái bóng của Tề Thiếu Khanh mà thoải mái lên mặt.
"Quy định ở công ty thế nào tôi nghĩ các cô đều hiểu rõ, đừng để tôi nhìn thấy chuyện này phát sinh thêm một lần nữa." Cái này là anh răng đe chung cho tất cả người ở trong phòng, nhưng đối với những đối tượng đặc biệt như Hoàng Tịch Liên và Tư Cảnh Hàn thì lại bị mời đi uống trà.
Ly Đa nhìn họ rời đi mà không khỏi cười hả hê: "Há, sau khi bị khiển trách tôi xem các người còn vênh váo được nữa không?"
___________
"Cạch."
"Tề Thiếu Khanh có người sếp nào mà lại khó ở như anh không, chẳng lẽ anh không nghe được Ly Đa kia lăng mạ tôi trước, anh còn mời tôi đến đây khiến trách?"
Vừa vào đến phòng làm việc của Tề Thiếu Khanh cô Hoàng đã dội cửa rồi xong đến đập bàn chất vấn.
Tề Thiếu Khanh quá quen với thái độ này của cô, căn bản không định tức giận chỉ là cô được nước lấn tới: "Anh đúng là càng ngày càng đáng ghét, tôi đến công ty của anh đúng là như ba tôi nói phải chịu không ít thiệt thòi."
"Nếu muốn khiển trách em thì tôi còn đưa em lên phòng làm việc của mình nữa sao? Ngồi xuống!"
"Bịch." Hoàng Tịch Liên ngồi xuống, dẩu môi lên nhưng không cãi nữa.
Tư Cảnh Hàn cũng tự mình đi đến tìm chỗ ngồi, vừa thể tiện tay lau đi vết son chói mắt trên thái dương.
Tề Thiếu Khanh liếc mắt một cái không nhìn Hoàng Tịch Liên mà hướng Tư Cảnh Hàn trao đổi: "Ngày mai cậu có thể chụp quảng cáo."
"Tôi có thể biết đối bạn diễn là ai không?"
"Không phải Hoàng Tịch Liên."
"Tại sao?" Hoàng Tịch Liên lập tức thảng thốt kêu lên, đổi ngược lại là ánh mắt khó chịu của Tề Thiếu Khanh: "Vậy tại sao phải là em?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...