Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
"Hoàng Tịch Liên!"
"Tôi biết tên tôi đẹp nhưng không phải là dành cho những cái miệng kém sang gọi thẳng ra đâu."
Ly Đa càng bị khêu khích nhiều hơn, khuôn mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo, từ khi nổi tiếng đến bây giờ chưa từng có ai dám nói với cô ta như vậy, trong nghành cô ta cũng là người có địa vị, cho nên càng không chấp nhận được những lời lẽ này: "Được lắm, tôi sẽ kiến nghị với công ty, để xem xem tên Bạch Tử Mặc này có thể trụ lại đây được nữa hay không?"
Hoàng Tịch Liên hiểu được ý đe dọa của Ly Đa, cô ta muốn dùng địa vị của mình để ép công ty sa thải Tư Cảnh Hàn?
"Thật nực cười thay, Tử Mặc của tôi có chuyện gì thì "con vịt" nhà cô sẽ yên ổn sao? Nhưng Ly Đa à, cô đẹp thì có đẹp, nổi tiếng thì có nổi tiếng, chỉ là cô chọc sai người rồi, Tử Mặc của tôi chưa rời đi thì có khi cả cô và con vịt của mình sẽ cũng dọn đi luôn ấy chứ?"
"Cô có ý gì?" Ly Đa bắt được vấn đề trọng điểm trong lời nói của Hoàng Tịch Liên.
Đương nhiên Hoàng Tịch Liên không nói thẳng thừng ra Tư Cảnh Hàn có vị trí thế nào rồi, đơn giản một câu: "Tôi nghĩ cô đáng lẽ nên tự hiểu Tử Mặc của tôi là người của công ty đưa tới thì anh ấy phải có vị thế như thế nào rồi chứ."
Ly Đa cắn môi nhìn đến Tư Cảnh Hàn chẳng cần nhìn đến thế sự xung quanh mà thản nhiên chơi điện thoại, trong lòng dâng lên chút gì đó lo sợ, không dám manh động nữa nhưng cũng không chịu thua Hoàng Tịch Liên: "A, vậy hóa ra là tôi hiểu nhầm rồi sao, thì ra không phải hắn bám váy cô mà là cô ôm chân hắn."
"Ừ hử." Hoàng Tịch Liên nhún vai không xem lời nói của Ly Đa ra gì: "Kịch bản của cuộc đời cô thì đừng bắt người khác diễn chung, cô ôm nhiều đàn ông quá nên nghĩ rằng ai cũng như mình sao?"
Ly Đa căm tức không còn chú ý đến hình tượng, thét lên: "Cô đừng giả thanh cao."
Hoàng Tịch Liên thấy cô ta kích động không sợ mà còn hứng thú hơn, khom người ôm lấy vai Tư Cảnh Hàn: "Tôi không thanh cao nhưng cho dù có ôm thì cũng là ôm có chọn lọc, ví như ôm đùi Tề Thiếu Khanh hay Tư Cảnh Hàn chẳng hạn?"
"Chụt." Trên thái dương bên phải của Tư Cảnh Hàn lập tức dính một dấu son môi chói mắt.
Ly Đa trợn mắt không ngờ Hoàng Tịch Liên có thể to gan đến nổi nói trắng ra hai tên boss lớn, thậm chí một người còn là tổng tài của công ty tại tác khiến cô ta vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, "Cô...!cô thật không biết liêm sỉ!"
"Trong phòng này cùng lắm chỉ có vài người, liêm sỉ dù có dù không cũng không ảnh hưởng.
Chỉ tiếc là đối với kiểu phụ nữ như cô dù cho có giữ liêm sĩ hay không thì cũng đừng mong ôm được "đùi" tốt như tôi." Hoàng Tịch Liên càng nói càng hăng say, đến nổi trong phòng đã xuất hiện thêm một nhân vật nữa cô còn không hay biết, khua tay múa chân với chiếc váy đuôi cá xẻ cao màu xanh biển.
"Lợi hại đến như vậy sao?"
"Còn phải nói." Cô vẫn chưa rời khỏi cơn say ngôn từ, chỉ là rất nhanh sau đó khựng lại, đột nhiên một cơn ớn lạnh từ phía sau lưng bất giác nổi lên khiến cô không rét mà run.
Ngược lại với Hoàng Tịch Liên phải giật mình thì Ly Đa trong lòng mừng như điên, đôi môi không giấu được ý cười thõa mãn.
Còn phải là vì người đứng sau lưng Hoàng Tịch Liên là tổng tài Tề thị - Tề Thiếu Khanh sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...