Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Khi hai người Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ rời đi Hoắc Duật Hy mới thoáng buông lõng tâm tình, bọn họ là cho cô một đêm để suy nghĩ rốt cuộc có giữ lại quyết định của mình hay không.

Thật ra bọn họ cũng không giấu ý định ủng hộ Bảo Bối cùng sống một chỗ với Tư Cảnh Hàn, nghĩ đến đây mà mắt Hoắc Duật Hy cay xè, Tư thị quan trọng với Tư Cảnh Hàn thế nào mà cuối cùng hắn lại giao tất cả cho Bảo Bối, đủ thây trong lòng hắn người kia quan trọng đến bao nhiêu.

Hắn đã trù tính tất cả rồi chăng? Nếu hắn còn sống thì cứ như vậy cùng Bảo Bối đắp xây Tư thị rồi sống đến già, số tài sản còn lại cho cô xem như bù đắp, để hắn không phải áy náy?
Hắn nói yêu cô nhưng tình thân đối với Bảo Bối mới nặng hơn tất cả, người yêu có thể hóa người dưng, còn đã là người thân thì không bao giờ xa lạ.

Không phải cô sợ hắn thay lòng yêu thêm Bảo Bối, mà thứ cô sợ là hắn không còn yêu mình.

"Cạch." Hoắc Duật Hy đẩy cửa phòng ngủ vào trong tìm kiếm bóng dáng của Tư Cảnh Hàn.


Hắn không đọc sách mà ngồi sẵn ở trên giường dường như là đang chờ cô.

"Bà xã..." Cô vừa bước vào hắn đã gọi nhưng mấp máy mấy lần rồi dừng câu nói trên đầu môi, hắn có vẻ xoắn xuýt, vừa vội vừa lo.

Hoắc Duật Hy khá nghi hoặc vì dáng vẻ này của hắn, cô đang nghĩ có phải vì vẻ mặt nặng nề bây giờ của mình tác động gì đến hắn không nên đi đến ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay hắn.

Ai ngờ, Tư Cảnh Hàn hơi rụt lại.

"Tiểu Bạch?" Hoắc Duật Hy không hiểu: "Anh sao vậy?"
Không hiểu sao Hoắc Duật Hy càng quan tâm hỏi han hắn thì Tư Cảnh Hàn càng lo lắng nhiều hơn, hai tay cũng đan vào nhau chặt chẽ.

Hoắc Duật Hy không nghĩ hắn đã nghe được chuyện mà cô nói với Mặc Lạc Phàm, cũng đang thật rối rắm, cô nghĩ đến chuyện này không phải chỉ do mình quyết định mà chí ít phải hỏi qua ý kiến của Tư Cảnh Hàn, dù sao chuyện này là trực tiếp liên quan đến hắn: "Tiểu Bạch, bà xã nói anh nghe chuyện này..."

"Không." Bất ngờ Tư Cảnh Hàn cắt ngang lời của Hoắc Duật Hy rồi bắt lấy tay cô, lắc lắc đầu như năn nỉ cô đừng nói: "Bà xã, ông xã có thể đi làm kiếm tiền mà."
Hoắc Duật Hy ngỡ ngàng: "Tiểu Bạch, sao anh...?"
Tư Cảnh Hàn hít một hơi, hơi run: "Ông xã biết bà xã nuôi ông xã tốn tiền lắm nhưng mà bà xã đừng vì vậy mà bỏ rơi ông xã được không, ông xã sẽ không mua đồ mới nữa, sẽ không kén ăn, cũng sẽ đi làm kiếm tiền.

Ông xã cũng muốn đi làm kiếm tiền."
"Tiểu Bạch, anh nghe được gì rồi sao?"
"Ưm..." Tư Cảnh Hàn gật gật đầu, ôm lấy Hoắc Duật Hy như van cầu: "Nên bà xã, đừng bỏ ông xã, ông xã sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều bánh ngon cho bà xã, sẽ mua xe đẹp, sẽ mua quần áo đẹp cho bà xã luôn."
Tư Cảnh Hàn sợ hãi run lên, một cách vô thức trong đầu hắn hàng loạt sự kiện được tái hiện.

Ở đó có Tiểu Bao, còn có cô bé dễ thương là bà xã của hắn, nhưng mà bà xã không ăn bánh bao của hắn mang về, bà xã bỏ quần áo cũ của hắn đi, bà xã lên chiếc xe thực đẹp, bỏ hắn lại, ở ngoài trời tuyết rơi.

Hắn bị bỏ rơi rồi, bà xã bỏ rơi hắn, có lẽ vì hắn không có bánh ngon, không mua được quần áo đẹp, vì hắn không có tiền để nuôi bà xã.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận