Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Mà không đúng!
Cái túi sưởi chê cô nặng?
"Nặng quá..."
Lần nữa âm thanh kia đã nói đúng trọng tâm, Hoắc Duật Hy lập tức mở đôi đôi mắt trừng lớn, ngẩn đầu nhìn đến cái túi sưởi.

Làm gì có cái túi sưởi nào, đó là cái tên Tiểu Bạch chết tiệt ngủ mớ còn kêu cô nặng đây mà!
Đây đã là lần thứ mấy trong hai ngày cô kêu trời rồi hả?
So với vẻ mặt bà la sát của Hoắc Duật Hy thì tên kia vẫn ngủ ngất ngây, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ như thiên thần hơi nghiêng về gối, lộ ra sống mũi cao vút nhưng phiến môi mỏng lại hơi nhếch lên để kêu rên.

Hoắc Duật Hy có vô vàn cảm xúc nhưng lại chẳng nói được nên lời.

Chê cô nặng sao?
Được rồi, tốt lắm! Cô đè chết hắn luôn.

"Tiểu Bạch..." Hoắc Duật Hy thét lên rồi dùng tứ chi câu lấy Tư Cảnh Hàn.


Hai chân kẹp lấy eo, hai tay ôm lấy cổ khiến cho hắn không tài nào hô hấp được.

"Ư..." Trong giấc ngủ Tư Cảnh Hàn bắt đầu giãy giụa, nhưng mà hắn ngủ rất sâu, cứ nghĩ mình đang kịch liệt giãy giụa nhưng trên thực tế thì tay chân chẳng nhúc nhích được tý gì.

"Quái vật...!bà xã, cứu với...!quái vật nặng lắm."
"..."
Quái vật?
Quái vật của hắn chẳng phải là cô sao?
Trên đầu Hoắc Duật Hy lửa ngùn ngụt bốc lên, đưa tay kéo má của Tư Cảnh Hàn xệ xuống, cho hắn đau mà tỉnh lại.

"Hức, đau..." Rốt cục Tư Cảnh Hàn cũng từ đại chiến trong mơ trở lại, ánh mắt chìm trong sương mờ còn chưa lấy lại được tiêu cự đã kêu một tiếng bà xã trở tiên.

"Soạt soạt." Hắn trở mình quay đầu tìm kiếm bóng dáng mình cần, quả nhiên thấy ở trước mắt khuôn mặt phóng đại của Hoắc Duật Hy làm hắn cười ngây ngốc: "Bà xã trông ngố quá."
"Ai mới là tên ngố hả?" Hoắc Duật Hy véo lên eo của hắn: "Sao anh ngủ nướng thế, có biết mấy giờ rồi không?"
Tư Cảnh Hàn khá uể oải úp mặt vào gối đang muốn ngủ tiếp: "Trời lạnh, trong này ấm, thích hơn."
"Không được ngủ nữa, mau rời giường xuống ăn sáng, phải đúng bữa mới khỏe mạnh."

Đã gần tám giờ chứ ít gì, tên này bây giờ lại lộ ra bản tính mê ngủ như vậy, trước đây sao cô chẳng biết?
Tư Cảnh Hàn không trả lời mà giả chết, không nhúc nhích.

Hoắc Duật Hy kiên nhẫn lôi kéo hắn, "Tiểu Bạch, mau lăn ra đây, không được trốn."
"Ứ." Tư Cảnh Hàn ôm chặt cái chăn đừng hòng ai có thể lay chuyển.

Thật ra hắn như vậy Hoắc Duật Hy không cảm thấy phiền mà thật đáng yêu, cứ như một đứa trẻ vậy thích ngủ nướng vào buổi sáng mà không cần ăn uống.

Loại đàn ông như hắn trước kia có bao nhiêu cuồng công việc, suốt ngày thức khuya lại dậy sớm, nghĩ đến tới về già sẽ tổn thọ bao nhiêu.

Cô cứ nghĩ đó là thói quen khiến hắn không ngủ được nhưng mà cô đã sai rồi, là do trách nhiệm, là do công việc nên hắn không thể đi ngủ sớm mà thôi.

Hoặc cũng có lẽ khác với nhiều người cuồng công việc khác, Tư Cảnh Hàn lại là mô típ người thích ngủ.

"Tiểu Bạch, ra đây."
"Năm phút nữa..."
"Gạt ai hả, năm phút nữa của anh là bao lâu? Ra ăn sáng không thì bảo."
"Ăn nhiều sẽ béo giống bà xã, ông xã không muốn xấu vậy đâu." Giọng của Tư Cảnh Hàn đầy lười biếng nhưng mà câu nào cũng đủ làm cho Hoắc Duật Hy đau đớn.

"Ai béo? Ai béo hả?" Cô hận không thể đánh tên này một trận hả hê: "Bảo Bối của anh mới béo, Bảo Bối của anh mới xấu."
"Không có." Vừa nhắc đến Bảo Bối, mà không, vừa nói xấu Bảo Bối của hắn Tư Cảnh Hàn lập tức ló đầu ra: "Bảo Bối béo tròn dễ thương, Bảo Bối đẹp, Bảo Bối không xấu, bà xã xấu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận