Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tư Cảnh Hàn, anh nói em có phải dễ dụ lắm không? Anh lừa em vui lắm sao?" Hoắc Duật Hy bị hắn giữ chặt nhưng vẫn rất hung hăng chất vấn, Tư Cảnh Hàn lắc lắc đầu tỏ ý không phải nhưng thật chất bản thân hắn chính là nghĩ như vậy.

Hoắc Duật Hy nhìn ra trong ánh mắt của hắn có chứa ý cười càng tức điên hơn.

Thế nhưng cô không lừa được tên ngốc mà ngược lại còn bị vài câu của hắn gạt mất, sao IQ của cô lại thấp đến như vậy cơ chứ?!
Nghĩ đến đây Hoắc Duật Hy thật muốn đập đầu vào đâu đó cho rồi, thẹn quá hóa giận giơ hai tay lên bóp cổ Tư Cảnh Hàn, thật muốn bóp chết hắn ngay tại chỗ.

Tại sao hắn bị ngốc rồi mà vẫn thông minh hơn cô vậy? Chẳng lẽ trước đây cô đã quá xem thường khoảng cách trình độ giữa hai người sao.

"Ngộp, ông xã không thở được." Tư Cảnh Hàn khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, hắn không đẩy Hoắc Duật Hy ra mà chỉ biết van xin tha thứ.

Cuối cùng người phụ nữ ở phía trên cũng động lòng thương xót nới lỏng tay, Tư Cảnh Hàn liên tục hớp mấy ngụm khí mới điều hòa được nhịp thở, sau đó thì triệt để sợ Hoắc Duật Hy, không dám nhúc nhích nằm dưới người cô.


Hoắc Duật Hy nheo mắt, không biết đã thông suốt điều gì rồi mà lại chống tay lên vai hắn lần nữa: "Cho dù là anh từng nói yêu em đi, nhưng bây giờ nói lại thêm lần nữa cũng đâu mất miếng thịt nào đâu."
Thôi được rồi, xem như cô chuyển giọng cầu xin hắn đi.

Ai bảo bây giờ hắn cao giá.

Hoắc Duật hy vốn nghĩ Tư Cảnh Hàn không biết nhìn sắc mặt nhưng ai dè hắn lại giỏi đoán được tâm trạng của đối phương, cô vừa nói ra một câu hắn đã biết mình có giá cho nên lại giở chứng: "Nhưng ông xã cũng muốn nghe bà xã nói yêu ông xã, cho dù thế nào thì ông xã cũng không dám ăn thịt bà xã mà.

Nên chắc chắn sẽ không mất miếng thịt nào luôn."
"Tư Cảnh Hàn, ai cho anh mượn lý lẽ của em mà đối phó ngược lại em hả?"
"Đó đó, thấy không...!bà xã hung dữ như vậy đó, toàn là gạt người thôi, liền biết ông xã nói theo ý bà xã thì có khi bà xã sẽ hưng phấn quá mà ăn mất luôn ông xã thì sao?"
"Trời ơi, Tư Cảnh Hàn, anh có thể thôi đi được không, anh cứ nghĩ bản thân anh thơm tho lắm à, em thèm anh lắm chắc?" A, hay hắn nghĩ cô là thổ hào, hắn đáng giá như ngọc thể còn cô là phàm phu tầm thường, đụng vào người hắn là thiệt thòi của hắn.

Tư Cảnh Hàn không trả lời nhưng lại nhìn Hoắc Duật Hy ý tứ như hỏi: tại sao không phải?
Hoắc Duật Hy thật tức đến trực tiếp phát hỏa: "Vậy rốt cuộc là không nói phải không?"

Người kia can trung nhắm mắt liều chết: Không nói.

"Roẹt!"
"A..."
____________
Buổi sáng.

Biệt thự Hàn Nguyệt không tấp nập tiếng cười mà cực kỳ yên ắng.

Hoắc Duật Hy trở mình, lăn lộn trên cái túi sưởi to bự tìm tư thế thoải mái để ngủ.

"Bà xã nặng..."
"Ừm..."
"Bà xã nặng...!ngộp thở..."
"..." Đôi mắt của Hoắc Duật Hy vẫn nhắm nghiền nhưng nghe đâu đó là tiếng kêu the thé van vỉ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận