Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hửm?
Hoắc Duật Hy ngố ra.

Tư Cảnh Hàn vảnh tay, lại hơi vểnh môi đòi hỏi: "Thế nào?"
Cuối cùng Hoắc Duật Hy cũng bắt được tần số nhưng mà thực sự đã rơi vào thế bị động, khá khó xử: "Rõ ràng em bảo anh nói, sao bây giờ anh lại bắt em nói trước?"
Thật ra mà nói đối với Tư Cảnh Hàn thì Hoắc Duật Hy có giảo biện cỡ nào cũng không hoạt ngôn bằng hắn.

Lúc trước chưa mất đi trí nhớ hắn phải giữ uy quyền, nghiêm nghị cũng như là hình tượng cho bản thân, nên những câu vô sỉ không bao giờ được hắn nói ra, hắn lúc đó hoặc rất lý lẽ khiến cô tâm phục khẩu phục hoặc là chuyên quyền bắt cô phải làm theo lời mình nói, không giống như bây giờ, ỷ thế không nhớ mình là Tư Cảnh Hàn thì lý lẽ sao trăng gì cũng được.

Cho nên là Hoắc Duật Hy càng khó đối phó một con cáo bắc cực như hắn.


"Lời hay chỉ nói một lần, ai bảo lúc đó bà xã không chịu nghe kỹ."
"Sao cơ?"
"Không phải sao, ông xã đã nói lời bà xã cần mấy lần rồi, còn bà xã thì chưa nói lần nào cả, vậy là không công bằng, không bình đẳng.

Đáng lẽ bà xã phải nói: em yêu anh thêm vài lần nữa thì chúng ta mới hòa nhau, khi đó thì mới tới lượt ông xã nói."
Trời ạ, xem kìa, vừa nhắc đến lợi ích của hắn thì tên ngốc này bỗng hóa thông minh, nói câu nào rõ ràng câu đó, chẳng chút rụt rè, Hoắc Duật Hy căm tức cuộn nắm tay lại: "Anh thì biết cái gì, em nói rồi là bởi vì anh không nhớ."
"Không có nói." Tư Cảnh Hàn khẳng định.

Hoắc Duật Hy: "Vậy thì anh cũng nhớ lầm rồi, anh chưa có nói yêu em lần nào cả." Đúng vậy, hắn đã quên mất ký ức thuộc về Tư Cảnh Hàn, mà chỉ có Tư Cảnh Hàn thì mới nói yêu cô, thậm chí ngay cả khi còn là Tử Mặc hắn cũng chưa từng nói yêu cô lần nào.

Vậy nên bây giờ trong hắn chỉ còn lại ký ức của Tử Mặc thì chắn chắn không có chuyện hắn đã nói yêu cô.


"Có mà." Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lại khẳng định là có.

Trong khoảnh khắc Hoắc Duật Hy có cảm giác hít thở không thông, nhìn vào mắt Tư Cảnh Hàn: "Anh...!sao anh biết là có?"
Điều này chỉ ký ức của Tư Cảnh Hàn có thôi tại sao hắn lại nhớ, hắn nhớ ra được điều gì rồi sao?
"Có mà phải không?" Giọng nói của Tư Cảnh Hàn rất phức tạp khiến Hoắc Duật hy không hiểu được ý tứ trong đó, chỉ có điều cô thực rất gấp muốn xác định: "Tư Cảnh Hàn anh nhớ ra chuyện gì rồi phải không, tại sao anh nhớ anh có nói yêu em?"
"Ớ, vậy là có thật rồi." Người đàn ông cười khì, vẻ mặt thõa mãn khiến người đối diện lần nữa đứng hình.

Hoắc Duật Hy đẩy đẩy người của hắn, vội vã: "Sao anh lại cười hả, em đang hỏi anh nhớ được cái gì rồi, anh trả lời đi."
Tư Cảnh Hàn bị cô lắc cũng không thể ở yên, đành nói thật: "Xin lỗi bà xã, vừa rồi ông nói vậy chỉ là muốn thử bà xã thôi, ông cũng không nhớ có nói yêu bà xã chưa nữa, nhưng mà không ngờ là có thật."
"Anh gạt em?" Hoắc Duật Hy tá hỏa, vừa bất ngờ vừa thất vọng.

"Bà xã, xin lỗi, xin lỗi, bà xã đừng giận ông xã được không? Sao này ông xã sẽ không thử bà xã nữa đâu!" Tư Cảnh Hàn luôn miệng thề thốt xoa dịu Hoắc Duật Hy nhưng cô thật sự bị đả kích rồi, cầm gối đập liên hồi vào người hắn: "Anh...!cái đồ hỗn đản này!"
"Bà xã, đừng đánh...!ông xã biết sai rồi, sau này sẽ không lừa bà xã nữa." Hắn hơi sợ nên ôm chặt lấy Hoắc Duật Hy không cho cô giãy nữa, nhưng không hiểu vì sao bà xã lại kích động đến vậy nên càng thêm rối rắm: "Bà xã ơi, bà xã đừng giận, lát nữa ông xã sẽ nằm im cho bà xã muốn làm gì cũng được chịu không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui