Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Bộp."
"Bộp bộp bộp!"
Hoắc Duật Hy đập liên hồi vào ba ngón tay đang giơ ra của Tư Cảnh Hàn, bị đau hắn lập tức rụt tay lại, rồi ngơ ngác nhìn bà xã của hắn.

Sao tự dưng lại đánh hắn cơ chứ?
"Còn nhìn?!" Hoắc Duật Hy phùng má, lợi dụng lúc Tư Cảnh Hàn bây giờ ngốc nghếch mà mặc nhiên ăn hiếp hắn.

"Ứ..." Người đàn ông rụt người lại, xem như có vẻ sợ hãi vẻ mặt hiện tại của Hoắc Duật Hy: "Nhưng ông xã có nói gì sai đâu?"
"Anh còn dám trả treo? Tư Cảnh Hàn, anh to gan lắm rồi phải không, trước mặt em anh lại công khai nói yêu thương người khác? Còn quá đáng hơn dám chê em xấu, em thì xấu ở chỗ nào, tại sao anh dám ví dụ em với ngón tay cái vừa lùn vừa mập hả?"
Hoắc Duật Hy thật sự nổi cáu, ngồi bật dậy, lấy gối vỗ vào người Tư Cảnh Hàn khiến hắn phải liên tục né tránh.

"Bà xã đừng đánh, đừng đánh, ông xã đâu có nói bà xã xấu đâu, chỉ nói là bà xã không đẹp bằng ông xã thôi mà."
"Trời ạ! Anh nói nghe sao mà thật có lý nhỉ?" Hoắc Duật Hy xoay người cưỡi lên người của hắn, đè không cho giãy giụa: "Cấm giãy, anh còn giãy em sẽ lột da anh, tin không?"
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn bây giờ tin lời cô nói là thật nên nằm im thin thít, đảo mắt lo lắng.


Hoắc Duật Hy thở phì phì nhìn tên mặt trắng dưới thân, hắn một bộ đồ ngủ cùng kiểu với cô màu trắng sữa tôn lên sự vô dụng hiện tại của hắn.

Giống rất giống với mấy tên trai bao sắp bị đem đi làm thịt.

Quả thật cô đang muốn ăn hắn rồi, nhai nát hắn cho hả giận đây!
Trời ạ! Tư Cảnh Hàn bây giờ làm cô phát điên liên tục mà còn ngây thơ không biết gì.

Tại vì hắn không biết nhìn sắc nên cô càng tức điên hơn, bộ dạng ngoan ngoãn nhưng lời nào nói ra cũng là phản động, làm cô muốn phát tiết lại không thể phát tiết được bởi vì hắn vô tội mà, hắn đâu biết đã chọc gì đến tâm tình của cô.

Kẻ không biết không có tội, nhưng mà liên tục phạm tội tày trời như hắn cho dù là vô tình thì cũng không thể buông tha được!
Hoắc Duật Hy cúi đầu ghì mặt vào sát mặt của Tư Cảnh Hàn, má chạm má, mắt đối mắt, đôi mi dài cong vút của hắn lại lấn áp làn mi của cô, chớp hai cái liên tục như gãi ngứa.

"Tư Cảnh Hàn, em cho anh nói lại, anh thương ai nhất?"
"Bảo..."

"Im miệng cho em!" Hoắc Duật Hy thét lên, túm lấy cổ áo của hắn: "Anh không nói tử tế hôm nay em liền cưỡng gian anh."
Tư Cảnh Hàn xanh mặt đưa hai tay ra trước ngực giữ chặt quần áo đề phòng, ai ngờ Hoắc Duật Hy lại đập vào tay của hắn: "Ở yên!"
"Nói, sau này anh muốn sống chung với ai hả? Em hay là Bảo Bối?"
Câu hỏi này đối với Tư Cảnh Hàn mới thực sự là một đề tài khó làm hắn nhăn mặt, nhìn Hoắc Duật Hy, nhưng không biết nói gì.

Thấy vậy Hoắc Duật Hy càng gấp, hắn không chọn được, thế mà hắn lại không chọn cô? Hắn sống chết đòi ở chung với cô vậy mà bây giờ hỏi tới có muốn sống chung với Bảo Bối hay không hắn lại do dự.

Có phải hay không chỉ cần Bảo Bối có mặt đây thì hắn liền đứng núi này trông núi nọ, không muốn sống chung với cô nữa?
A...!Tức chết rồi.

"Tư Cảnh Hàn, anh muốn sống chung với bà xã hơn hay là muốn sống với Bảo Bối hơn."
"Muốn cả hai..."
"Không được." Hoắc Duật Hy trợn mắt: "Ai cho anh tham lam vậy hả?" Có lý nào bắt người đàn ông của mình chia một nửa tình cảm cho người khác, cô không phải thánh mẫu.

Mà tên đàn ông này cũng thật thông minh, dù bị ngốc nhưng cũng biết chọn cái nào là lợi cho mình, cứ như vậy liền muốn cả hai?
Hay thật!
Quả nhiên bản chất gian thương vẫn nằm trong cốt tủy, dù có đầu thai cũng không hết được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui