Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hoắc Duật Hy không biết tâm tình này của Tư Cảnh Hàn cho nên buổi tối hôm nay đi ngủ lại có nhiều sự kiện xảy ra.
So với trước đây Tư Cảnh Hàn không thức khuya để làm việc mà đi ngủ rất đúng giờ.
Sau khi đánh răng, rửa mặt hắn lên giường nằm đắp chăn lại, đương nhiên là nằm chung giường với Hoắc Duật Hy, dù hắn không cho cô đụng chạm vào mình nhưng mà cũng không muốn bản thân thiệt thòi ngủ xa cô.
Có thể khái quát là hắn có thể ôm cô nhưng cô thì không được ôm hắn.
Cách tính chỉ mình hắn được hời này khiến Hoắc Duật Hy tức tối vô cùng, ngày hôm qua đưa hắn về có bao nhiêu đáng yêu thì hôm nay cực kỳ đáng ghét bấy nhiêu.
Trông vậy mà thật phúc hắc, hắn bây giờ làm cho cô có cảm giác dù cho hắn có phải là Tư Cảnh Hàn hay không thì cô cũng chưa đủ trình độ để chơi lại hắn.
Cấp độ thấp nhất của Tư Cảnh Hàn thì cũng là level bậc cao mà Hoắc Duật Hy này phải tu luyện thêm mấy chục năm mới chạm tới được.
Vừa nghĩ Hoắc Duật Hy vừa vặn cổ tay, nhìn vào trong gương Tư Cảnh Hàn nằm đó cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt của hắn nổi lên nhiều nghi vấn, vì sao cô dùng kem dưỡng thể thôi mà vẻ mặt lại phong phú đến vậy, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ.
Dáng vẻ ngây thơ vô tội của Tư Cảnh Hàn khiến Hoắc Duật Hy dứt khoát đứng dậy đi về phía giường, người đàn ông lập tức cụp mắt nhìn đi hướng khác nhưng động tác xốc chăn của Hoắc Duật hy rất thô lỗ làm truyền vào bên trong một hơi lạnh khủng khiếp.
Mùa đông nhưng không bật máy điều hòa làm cho Tư Cảnh Hàn lười vận động hơn, hắn đưa cánh tay dài ra chỉnh chu lại vị trí xung quanh mình không cho hơi lạnh tràn vào mà không biết rằng Hoắc Duật Hy cố tình giận cá và chém luôn cá.
Cô nghĩ kỹ rồi, cô mới không tin tên ngốc này có thể thông minh hơn cô, cô nhất định phải dụ được hắn một lần mới đáng mặt hảo háng, nếu không bị bọn Mặc Lạc Phàm biết được cô sẽ xấu hổ không còn chỗ trốn.
Nhưng phải dụ hắn làm cái gì đây?
Nằm xuống nghĩ một hồi, Hoắc Duật hy vẫn trằn trọc không biết nên lựa chọn chủ đề gì, băng quơ nhớ đến một câu mà sáng nay Tề Thiếu Khanh đã nói, cô liền biết phải dụ dỗ hắn nói ra cái gì.
"Tiểu Bạch..."
Tư Cảnh Hàn quả nhiên có phản ứng: "Bà xã gọi ông xã." Hắn chau mày, chu môi đòi hỏi.
"Được, bà xã sẽ gọi anh là ông xã nếu như anh thần thật trả lời câu hỏi của em."
Hoắc Duật hy đứa ra giá cả thương lượng.
Ở đây Tư Cảnh Hàn nghĩ nghĩ rồi mới gật đầu.
Được nước Hoắc Duật hy đắc ý nghiêng người qua gác chân lên eo hắn, một tay khác câu lên cổ kéo hai người gần nhau thêm, nhưng trước khi hắn phản kháng cô đã chặn đầu: "Trời lạnh như vậy, chỉ có một cái chăn, anh cao lớn thế này phủ lên người một cái đã hơn nửa cái chăn, anh bảo em đắp thế nào?"
Nghe vậy Tư Cảnh Hàn mới thôi, Hoắc Duật Hy ánh mắt gian xảo ôm hắn chặt hơn, "Tiểu Bạch, anh nói xem anh thương ai nhất?"
Mau nói là bã xã đi, mau nói đi.
Trong lòng Hoắc Duật Hy không ngừng hô to, réo gọi, mong chờ tên ngốc này nói lời ngon tiếng ngọt.
Tư Cảnh Hàn còn tưởng câu hỏi gì hốc búa khó khăn, hỏi đến người hắn thương nhất, đương nhiên là Bảo Bối.
"Bảo Bối dễ thương lắm."
Hoắc Duật Hy như bị sét đánh, vẻ mặt tối tăm.
Hóa ra dù cho biến thành bộ dạng gì thì Tư Cảnh Hàn cũng không thể nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng người khác.
Chưa chi ở trước mặt cô hắn đã khẳng định người hắn thương nhất là Bảo Bối?!
"Bảo Bối đó của anh thì có gì đặc biệt chứ?" Cô không cam tâm oán giận.
Thế mà Tư Cảnh Hàn không hiểu còn suy tâm hồi tưởng, mỉm cười vui vẻ kể một cách tự hào: "Bảo Bối xinh đẹp, xinh đẹp nhất."
"Còn đẹp hơn bà xã?" Hoắc Duật Hy bị chọc giận không ích.
"Ừm, bà xã xấu hơn ông xã, Bảo Bối lại đẹp hơn ông xã, nên là bà xã đứng cuối cùng.
Làm sao đẹp bằng Bảo Bối?" Tư Cảnh Hàn giơ ba ngón tay lên, điểm danh từ ngắn đến dài, Hoắc Duật Hy lại là ngón tay cái, lùn nhất, béo nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...