Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"..."
Hoắc Duật Hy vì câu nói sau cùng của Tư Cảnh Hàn mà đứng hình, tưởng tượng không ra được tính khí đanh đá này là có từ đâu, cư nhiên tranh giành không được liền có tình phá nát, ăn không được cũng phải phá cho hôi.

"Tư Cảnh Hàn, cái tên này, thái độ của anh là gì đây hả, anh cắt áo là để dằn mặt em sao?" Cô hung dữ trừng mắt, cũng bởi vì lẽ đó mà người đàn ông đối diện phải lo lắng, hắn hạ khí thế vừa bướng bỉnh vừa rồi lại, đi đến chỗ Hoắc Duật Hy nắm tay áo của cô, nhưng bị cô gạt ra, hắn không hiểu vì sao cô lại tức giận nhưng bản thân hắn đâu có làm gì sai, là do lỗi của cái áo đó.

Nhưng để cô không lạnh nhạt với mình, buộc lòng hắn phải nói, đầy ủy khuất: "Tại cái áo đó có dính nước mắt của bà xã, bà xã đã chạm vào nó rồi thì nó là của ông xã, bà xã cũng là của ông xã, thứ gì bà xã đụng vào thì của ông xã luôn, không ai được mang đi!" Lý lẽ đầy bản chất cường quyền, độc đoán nhưng vào giờ phút này được Tư Cảnh Hàn nói ra thật khiến Hoắc Duật Hy vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng cô thật không ngờ cái lý do để khiến hắn bắt Tề Thiếu Khanh thay áo ra chỉ là vì có dính nước mắt của cô ở trên đó, bản tính độc chiếm này dù cho Tư Cảnh Hàn có đầu thai cũng không hết mà.

"Cho nên lúc nãy anh cầm áo lên là để ngửi xem đó có phải nước mắt không?"
Tư Cảnh Hàn không cho đó là chuyện là kỳ, hắn quay lại giường, góp nhặt thi thể của cái áo lên rồi thẳng thừng cho vào thùng rác.

Hoắc Duật Hy nhìn động tác của hắn bất giác trong lòng nở hoa, đi đến sau lưng người kia, nhìn đôi vai rộng lớn đó trở nên ấm áp vô cùng: "Ông xã nói nghe xem, anh đang ghen à?"

"Không ghen!"
"..."
Tư Cảnh Hàn dù mất trí nhưng vẫn rất thông minh, thẳng thừng dội một gáo nước lạnh vào người Hoắc Duật Hy, sắc mặt cô lập tức khó coi, bắt lấy cổ tay của hắn, quay người kia lại, đe dọa: "Nói anh ghen."
"Không ghen." Tư Cảnh Hàn nhất quyết, hắn còn kéo tay của cô ra, chuẩn bị đi xuống tầng đọc sách của hắn.

Hoắc Duật Hy lập tức đổi sang chiêu dụ dỗ: "Nói đi, hôm nay anh muốn ăn món gì em đều nấu cho ăn?"
Bước chân của Tư Cảnh Hàn nghe đến thức ăn ngon liền khựng lại, Hoắc Duật Hy cười thầm, quả nhiên tên ngốc thì vẫn cắn câu bởi món hời dễ dàng: "Thế nào, nói một câu nghe xem."
"Nhưng mà ông xã không ghen thật mà.

Không thể nói dối đâu."
"Cạch."
Cửa phòng cứ như vậy khép lại trong sự kinh hãi của Hoắc Duật Hy.

__________

Phòng khách.

Tư Cảnh Hàn đọc sách cực kỳ nhập tâm, không một ai có thể làm phiền đến hắn vào giờ phút này.

Đối với Hoắc Duật Hy ngồi bên cạnh mà nói, ngoại trừ cái kính cận hắn đeo trên mắt hắn ra thì tất cả đều giống với phong thái của Tư Cảnh Hàn trước kia, vẻ mặt luôn luôn điềm ĩnh và lạnh lùng khi ngồi vào bàn làm việc hoặc khi nghiên cứu thư sách.

Tuy rằng mất trí, tuy rằng khá ngờ nghệch nhưng không vì thế mà Tư Cảnh Hàn trở nên ồn ào, hắn vẫn cực kỳ ích nói, không bắt chuyện với hắn thì cứ như vậy cả ngày hắn sẽ chẳng chủ động nói chuyện với ai.

Cuốn sách mà hắn đang đọc là một loại sách mang ký tự Hán cổ, người bình thường chưa chắc đọc đã hiểu, chỉ những người nghiên cứu chuyên sâu mới đôi phần hiểu được những từ ngữ đã không được sử dụng từ lâu này.

Hoắc Duật hy cũng vậy, nhìn vào thì quen mắt nhưng chẳng hiểu được gì, cứ như vẽ bùa trong đó vậy.

Thế nên cô vẫn phải nhìn Tư Cảnh Hàn bằng một ánh mắt khác hơn nữa, cho dù bây giờ hắn không quyền lực như trước kia nhưng cô cũng đừng hòng khi dễ hắn.

Hệt như vừa rồi, cô vẫn là không dụ được hắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui