Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Ngược lại chỗ Hoắc Duật Hy sau khi Tư Cảnh Hàn đi rồi thì ánh mắt dịu dàng khẽ thu liễm lại, nói cho cùng Tư Cảnh Hàn rời đi thì chuyện chính sự cũng nên bắt đầu.

Là Tề Thiếu Khanh cố tình để hắn đi chỗ khác để ở đây thuận tiện nói với cô những lời tiếp theo.

Anh không nhanh không chậm kể rõ đầu đuôi:
"Tiểu Hy, thật giống như Lạc Phàm đã nói, chuyện của hắn bọn anh một mực giấu em là vì Tư Cảnh Hàn.

Hắn đã chuẩn bị từ trước một phong thư, nếu như ngày hôn lễ hắn gặp bất trắc thì lá thư đó sẽ được chuyển tới chỗ của bọn anh, những chuyện gì hắn muốn làm sau khi không còn ý thức đều được viết trong đó hết, cả chuyện của em cũng vậy, hắn nói nếu em đành tâm thật thì hai người coi như duyên đã tận, dù hắn chết hay vẫn còn sống đều phải nói hắn đã chết, tuyệt đối không tiếp tục dây dưa."
"Cho nên dù em đau khổ chết đi sống lại các anh cũng như hắn quyết tuyệt như vậy?" Giọng của Hoắc Duật Hy có chút lạnh, tuy rằng không trách móc nhưng vẫn thoáng qua ấm ức cho những tháng ngày sống trong tuyệt vọng.


Tề Thiếu Khanh thở dài: "Không hẳn là như vậy, hắn không có ý thức nên mặc nhiên vô tình, nhưng còn bọn anh thì ngày ngày nhìn thấy em thống khổ đương nhiên cũng sẽ mềm lòng, Tiểu Hy, em hãy tin em với bọn anh vẫn luôn là cô em gái bọn anh thương nhất."
Hoắc Duật hy lặng im, đương nhiên là tin lời Tề Thiếu Khanh, nhưng cô vẫn không hiểu: "Vậy vì sao các anh vẫn giữ kín bí mật?"
"Vô ích." Lạc Tư Vũ tiếp lời, hắn thoải mái hơn Tề Thiếu Khanh rất nhiều, chỉ việc nói hết sự thật: "Thật ra Tư Cảnh Hàn sau khi được đưa đến bệnh viện đã không xong rồi, bác sĩ đưa anh vào nói với anh hắn đã từ bỏ ý chí sinh tồn, em hiểu điều này chứ?"
Từ bỏ ý chí sinh tồn? Hoắc Duật hy khẽ lập lại lời này của Lạc Tư Vũ, trái tim cũng thắt lại.

Vạn vật sinh ra trên đời đều quý trọng sự sống, cả một con kiến còn biết ham sống thì huống chi là một con người.

Nhưng con người ta từ bỏ cuộc sống khi nào?
Đó là khi tuyệt vọng? Không, mà còn hơn cả mức độ tuyệt vọng, đó là sự buông xuôi hoặc sự lẩn tránh, không tha thiết, không ý niệm, không còn mục đích để tồn tại.


Hắn phải trãi qua loại cảm xúc nào mà từ bỏ cả sự sống?
Là vì cô đành tâm muốn giết hắn sao?
"Tuy có chút tàn nhẫn nhưng em phải hiểu được sự thật, Tiểu Hy, nguyên nhân không phải vì em muốn giết hắn, mà bởi vì em muốn hắn chết, nên hắn liền chết cho mong muốn của em."
Lạc Tư Vũ hơi cau mày nói tiếp: "Không biết có phải là kỳ tích hay không nhưng anh phải nói Tư Cảnh Hàn qua được ải này là vì Bảo Bối của hắn.

Anh nói em đừng ghen tỵ, nhưng mà em vẫn nên lấy khó mà lui, Tư Cảnh Hàn đối với Bảo Bối cân nhắc nặng nhẹ thì em vẫn chưa bằng.

Hắn có thể vì em hy sinh tất cả nhưng không đồng nghĩa sau này hắn sẽ không chọn Bảo Bối."
Hoắc Duật Hy hít sâu một hơi, trong lòng nặng trĩu: "Em hiểu mà."
"Vậy sao?" Lạc Tư Vũ cười nhạt, nụ cười có chút chói mắt làm tâm tình Hoắc Duật Hy càng thêm khó chịu, sau khi biết Bảo Bối cái đó là em gái nuôi của Tư Cảnh Hàn thì cô càng phức tạp, hoạ chăng Tư Cảnh Hàn ý tứ chỉ có cô nhưng ai bết được Bảo Bối kia là đối với hắn đơn thuần chỉ là tình cảm anh em, mà nay cô lạ còn nghe nói Tư Cảnh Hàn vì Bảo Bối mà vượt qua được quỷ môn quan thật sự trong lòng không yên ổn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui