Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Mặc Lạc Phàm ồ một tiếng, rồi trợn mắt nhìn tên mặt trắng ngoan ngoãn ngồi cạnh Hoắc Duât Hy cực kỳ vô hại ăn cháo thì phát buồn nôn.

Rốt cuộc sau một hồi Hoắc Duật Hy cũng cho Tư Cảnh Hàn ăn xong, hắn rất thiếu tự giác chào hỏi khách, ngồi ở chỗ đó muốn đọc sách, động tác quen thuộc cứ như sinh hoạt thường nhật đã diễn ra ở đây.

Vì thái độ lòi lõm này của hắn mà buộc lòng Mặc Lạc Phàm phải lên tiếng trước: "Tiểu Bạch, thế nào cậu lại chạy được đến đây?"
Tư Cảnh Hàn không đáp, anh ấy lại thân thiện hơn, sà xuống ngồi cạnh hắn, úp quyển sách lại, dụ dỗ: "Là thế nào hả, mau nói mình nghe?"
Bởi vì bị Mặc Lạc Phàm động tay động chân với mình nên Tư Cảnh Hàn có chút không vui, giống như trước đây hắn nhìn sang Hoắc Duật Hy cầu cứu.


Lập tức cô nguýt lấy Mặc Lạc Phàm: "Thế nào, em còn chưa chất vấn anh, anh còn dám quay ngược lại bức cung hắn, anh cũng giỏi thật nhỉ Mặc Lạc Phàm?"
Chân tơ kẻ tóc của Mặc Lạc Phàm lập tức căng thẳng, rất thức thời quay lại chỗ ngồi phía sau lưng Tề Thiếu Khanh, cười hề hề vuốt mũi: "Lỗi này không thể tính là lỗi của bọn anh."
"Vậy là ai?"
"Là hắn." Mặc Lạc Phàm lại chỉ vào Tư Cảnh Hàn, Hoắc Duật Hy nheo mắt: "Anh muốn chết phải không?"
Mặt Lạc Phàm trốn sau vai Tề Thiếu Khanh nên lá gan cũng lớn hơn: "Nhưng anh nói đúng sự thật mà, là hắn dặn cho cho dù bản thân có xảy ra chuyện gì thì cũng không được phép cho em biết!"
"Nên anh cứ như vậy lừa dối em suốt bao nhiêu lâu.

Không nhắc thì thôi, vừa nghĩ tới em liền muốn đánh anh một trận rồi." Hoắc Duật Hy hung dữ, chực đứng lên thật làm Mặc Lạc Phàm suýt xoắn chấp tay cầu xin.


Sau một hồi xem trò Tề Thiếu Khanh cũng tốt bụng can giải: "Được rồi Tiểu Hy, đừng dọa cậu ây nữa, chẳng phải hôm nay bọn anh đến đây để cho em tính sổ sao, còn vội làm gì?" Nói đoạn, anh nhìn sang Tư Cảnh Hàn trật tự ngồi trên ghế đối diện, nói khẽ: "Mặc Lạc Phàm đến đây nhưng chưa tham quan lần nào, cậu giúp tôi dẫn tên này đi một vòng được không?"
Tư Cảnh Hàn đang nhìn sách nhưng nghe Tề Thiếu Khanh nói liền biết anh ám chỉ mình, trái hẳn đến thái độ phớt lờ Mặc Lạc Phàm, đối với anh hắn lại đặc biệt hưởng ứng, tuy vậy vẫn nhìn đến Hoắc Duật hy chờ ý kiến.

Cô phải bật cười vì vẻ rào trước đoán sau của người đàn ông này, dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, ông xã ngoan, dẫn Tiểu Phàm ca đi chơi một chút, chẳng phải hôm qua ra vườn đòi hái táo sao, hôm nay tranh thủ hái cho bà xã một giỏ."
Tư Cảnh Hàn gật đầu đặt sách lên bàn, đứng dậy, Mặc Lạc Phàm cũng hí hứng đi đến, tuy rằng vậy hắn lại gạc cánh tay của anh ra, thoáng nhìn hai người đàn ông còn lại rồi thông thạo dẫn lối cho Mặc Lạc Phàm.

Một động tác nhỏ thôi nhưng Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh đều nhìn ra được ký ức của Tư Cảnh Hàn đối với nơi này là tuyệt nhiên không thay đổi, trước sau vẫn nhớ rõ mồn một sự việc đã diễn ra khi hắn còn là Tử Mặc.

Tề Thiếu Khanh chỉnh lại cổ áo, ánh mắt vừa rồi của hắn anh đã nhận được rồi, cũng hiểu nên làm như thế nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui