Hoắc Duật Hy đột ngột bị một quả núi đè lên mặt liền nghẹn đỏ thở không ra hơi, cộng thêm sợ hãi tên trộm nên dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra thật xa, muốn kêu cứu mạng.
Tên trộm này thế nhưng chẳng chút nào phòng bị đã bị cô ngã lăn quay, kêu rên một tiếng trầm thấp mới lòm còm đứng dậy.
Hoắc Duật Hy sau khi đứng lên mới có dịp chú ý đến hắn, ngay lập tức bị bóng lưng thẳng tấp làm cho đứng hình.
Tên trộm này bị người ta phát hiện nhưng không vội chạy mà lo nhiều hơn cho cơ thể sạch sẽ vừa bị dính bẩn của mình.
Hắn trước tiên phủi bụi trên bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, thứ hai đi chân vào đôi dép lê trắng bằng lông, rồi cứ thế không nói không rằng đi về phía trước.
"Này..."
Được gọi, tên trộm với trang phục mỏng tanh dừng lại.
Hoắc Duật Hy há miệng, có cảm giác lồng ngực dừng như bị tức lại một chỗ, đau đớn.
Cô chớp mắt mấy lần, đôi môi run lẩy bẩy nhìn theo bóng lưng cao ngất kia mà cứ sợ mình sẽ nhận nhầm.
Tên kia tóc tai không mấy gọn gàng nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết khuôn mặt kia trắng đến mức nào, cổ tay, cổ chân thon thả xinh đẹp, y hệt, y hệt tên Tiểu Bạch Kiểm năm đó.
"Ưm, có chuyện gì không?"
Chất giọng trầm ổn dịu dàng đánh tan mọi khoảng cách của tên kia làm Hoắc Duật Hy phải hồn xiêu phách tán, khi hắn xoay người lại cô cứ tưởng cả thế giới như sắp sụp đổ dưới chân.
Tên trộm nghiêng đầu nhìn cô rồi lập tức nở nụ cười, cứ như cảm giác mừng vui khi mẹ đi chợ về mua quà cho vậy.
Hoắc Duật Hy chết sững, mọi tri giác ngây tại giây phút đó dừng hoạt động, khi người kia lao đến cô hoàn toàn bất động, cứ như một cỗ máy, mà xung quanh thời gian dường như đxa dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Khi cô nhìn thấy được tuấn nhan của người kia, không gian đối với cô trước nay đây là phong cảnh động lòng nhất.
Da trắng, môi hồng, đôi mắt màu lam như biển, trên khuôn mặt hắn cũng là một loại tú sắc khả san.
"Bịch."
Cả hai người sau đó ôm chặt lấy nhau.
Chương 108 - 1: Hắn là Tư Cảnh Hàn, Tử Mặc hay Tiểu Bao?
Hoắc Duật Hy đột ngột bị một quả núi đè lên mặt liền nghẹn đỏ thở không ra hơi, cộng thêm sợ hãi tên trộm nên dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra thật xa, muốn kêu cứu mạng.
Tên trộm này thế nhưng chẳng chút nào phòng bị đã bị cô ngã lăn quay, kêu rên một tiếng trầm thấp mới lòm còm đứng dậy.
Hoắc Duật Hy sau khi đứng lên mới có dịp chú ý đến hắn, ngay lập tức bị bóng lưng thẳng tấp làm cho đứng hình.
Tên trộm này bị người ta phát hiện nhưng không vội chạy mà lo nhiều hơn cho cơ thể sạch sẽ vừa bị dính bẩn của mình.
Hắn trước tiên phủi bụi trên bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, thứ hai đi chân vào đôi dép lê trắng bằng lông, rồi cứ thế không nói không rằng đi về phía trước.
"Này..."
Được gọi, tên trộm với trang phục mỏng tanh dừng lại.
Hoắc Duật Hy há miệng, có cảm giác lồng ngực dừng như bị tức lại một chỗ, đau đớn.
Cô chớp mắt mấy lần, đôi môi run lẩy bẩy nhìn theo bóng lưng cao ngất kia mà cứ sợ mình sẽ nhận nhầm.
Tên kia tóc tai không mấy gọn gàng nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết khuôn mặt kia trắng đến mức nào, cổ tay, cổ chân thon thả xinh đẹp, y hệt, y hệt tên Tiểu Bạch Kiểm năm đó.
"Ưm, có chuyện gì không?"
Chất giọng trầm ổn dịu dàng đánh tan mọi khoảng cách của tên kia làm Hoắc Duật Hy phải hồn xiêu phách tán, khi hắn xoay người lại cô cứ tưởng cả thế giới như sắp sụp đổ dưới chân.
Tên trộm nghiêng đầu nhìn cô rồi lập tức nở nụ cười, cứ như cảm giác mừng vui khi mẹ đi chợ về mua quà cho vậy.
Hoắc Duật Hy chết sững, mọi tri giác ngây tại giây phút đó dừng hoạt động, khi người kia lao đến cô hoàn toàn bất động, cứ như một cỗ máy, mà xung quanh thời gian dường như đxa dừng lại ở khoảnh khắc đó.
Khi cô nhìn thấy được tuấn nhan của người kia, không gian đối với cô trước nay đây là phong cảnh động lòng nhất.
Da trắng, môi hồng, đôi mắt màu lam như biển, trên khuôn mặt hắn cũng là một loại tú sắc khả san.
"Bịch."
Cả hai người sau đó ôm chặt lấy nhau.
Trong đầu Hoắc Duật Hy mọi thứ dường như đã nổ tung và lồng ngực cô cũng vậy, trái tim đập loạn đến nổi sắp theo hơi ấm chân thật của người kia mà vọt ra ngoài.
Hốc mắt vô thức đỏ lên và ấm nóng những giọt nước mắt.
Cô hạnh phúc đến đau đớn, quặn thắt cả cõi lòng.
Người kia ôm cô rất chặt, chân thực không sao kể xiết.
Nhưng khác với cô trái tim của hắn vẫn một nhịp vững vàng.
"Cảnh Hàn..." Hoắc Duật Hy nghẹn ngào thổn thức cái tên mà bấy nhiêu lâu tuyệt vọng gọi vẫn không có người đáp trả, gọi đến thế nào hắn cũng chẳng hồi âm, cái tên mà mỗi lần nghĩ đến cô cứ như bị trăm nghìn lưỡi dao cứ vào da thịt.
Bây giờ cô gọi, hắn lại ở trước mặt cô, ôm chặt cô trong vòng tay của hắn, dù có là nằm mơ thì cũng là một giấc mơ chân thực.
"Cảnh Hàn..."
"Bà xã..."
"..."
"Bà xã, ông xã đói bụng."
Động tác ôm lấy eo của người đàn ông trong phút giây bỗng chốc cứng đờ, Hoắc Duật Hy ngẩn ngơ: "Tư Cảnh Hàn?"
"Bà xã." Người đàn ông vẫn không thay đổi giọng điệu, mềm giọng gọi.
Hoắc Duật Hy lập tức đẩy hắn ra, cô trong phút giây này đột nhiên nhạy cảm đến lạ kỳ, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông rồi lắc lắc đầu.
Không! Không phải Tư Cảnh Hàn, Tư Cảnh Hàn sẽ không bao giờ gọi cô như vậy.
Người kia dường như không hiểu tại sao cô đột ngột đẩy mình ra, hơi ủy khuất: "Bà xã, bà xã đi đâu mà sao lâu quá, ông xã nhớ bà xã mà..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...