Hoắc Duật Hy chân không ngắn, nhưng chưa đủ dài để trèo qua hàng rào sắt dày, tường cao của căn biệt thự đó.
Sau mấy lần té ngã, tay chân đều trầy xước hết cô vẫn không tài nào vượt qua rào cản ấy.
"Bịch."
Cô ngồi bệch xuống đất mệt nhọc thở, nhưng sau đó chuyển sang thành phẫn nộ và uất ức, liên tục đập mạnh vào hàng rào: "Đáng ghét!" Nhưng nhiều hơn đó là cô tự trách bản thân mình.
Hoắc Duật Hy, mày vô dụng thật đó, chỉ có như vậy cũng không làm được mà đòi đi đến chân trời góc bể cũng phải tìm cho ra được hắn.
Nếu như dễ dàng như vậy chui qua được cái hàng rào này sẽ nhìn thấy hắn thì đó cũng không phải Tư Cảnh Hàn nữa rồi.
Tư Cảnh Hàn sẽ đời nào để người khác tìm thấy mình dễ dàng như vậy.
Có ngốc mới nghĩ hắn sẽ ở trong cái biệt thự này, nhưng mà cô vẫn là con ngốc đó và mò đến đây để tìm người đó thôi.
Tự bướng bỉnh đi tìm rồi lại tự mình thất vọng mà bật khóc.
Hoắc Duật Hy ngồi ở đó thật lâu, giống như chờ một ai đó một cách vô nghĩa, nước mắt nước mũi vì tủi thân cũng theo đó trôi ra ngoài hết.
Không ai hiểu được tâm tư của một người phụ nữ, tình cảm của họ phức tạp chứ không rõ ràng như đàn ông, trong tình yêu thậm chí còn thiếu sáng suốt không phân biệt được đâu là thích, đâu là yêu, hoặc vừa hận nhưng cũng vừa yêu, rất khác với đàn ông có trường phái tình cảm rõ ràng.
Chín tháng nay đối với cô mỗi ngày đều như hàng thế kỷ, cô hiểu được thời gian tâm lý, nhất là thời gian chờ đợi thường trôi qua rất dài và mòn mỏi, huống hồ gì cô là đau khổ trong tuyệt vọng.
Cô không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần tuyệt vọng rồi lại hy vọng, bởi vì cô hoàn toàn không còn giữ được chút gì về tin tức của hắn cho nên tất cả đều mơ hồ, và không có một bằng chứng cụ thể nào để cô vin làm niềm tin.
Cũng vì vậy cô lúc nào cũng bất an và sợ hãi.
"Tư Cảnh Hàn!"
Hoắc Duật Hy vô vọng thét lên.
Không có kỳ tích.
Đáp lại cô chỉ là tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau, những bụi tuyết mỏng được dịp mà rơi xuống đất.
Không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Cô thất thần, quay người lau nước mắt, sụt sùi quệt tay ngang mũi, lẩn thẩn bước đi.
Sự tuyệt vọng và cô đơn lần nữa lan tràn.
Cô sợ cảm giác này lắm, trong giấc mà Tư Cảnh Hàn luôn nói để một mình cô ở lại thế gian, tự một mình sống cả đời thật tốt.
Chỉ một mình thôi, không có hắn.
Nhưng như vậy thì liệu cô có sống tốt được không?
Tư Cảnh Hàn, anh thật đáng ghét, lúc nào cũng có thể thao túng mọi việc trong lòng bàn tay của anh.
Có phải hay không anh đã nghĩ đến Hoắc Duật Hy này sẽ vì anh mà sống dằn vặt như vậy, cứ như vậy đời này cũng không quên được anh, không thể cùng người đàn ông khác tiến thêm một bước.
Dù anh chết rồi cũng có cách biến tôi thành góa phụ, tôn thờ hình ảnh của anh suốt đời?
Tôi mới khinh!
Anh còn không mau ra đây tôi nhất định sẽ lập tức đi lấy chồng!
Anh mà ra đây thì tôi nhất định sẽ đánh cho anh một trận! Tôi liền liều mạng với anh, chỉnh đốn anh sống không yên thân!
"Tư Cảnh Hàn..." Hoắc Duật Hy hu hu khóc, thê lương.
Nhớ đến cô đã từng thề độc nguyền rủa hắn đời này tuyệt tử tuyệt tôn, cả đời sống trong cô độc, chết không được yên thân...!
Nhưng cuối cùng, lời nguyền rủa này cũng ứng lên người cô, cả đời này cô phải thay hắn sống trong cô độc.
Không, là hai người cùng sống trong cô độc.
Tư Cảnh Hàn ở thế giới bên kia mộ mình, cô trần ai lẻ bóng, hai người cùng nhau sống cô độc đến già.
Thì ra là như vậy, ngô đồng đợi một đời nhưng phượng hoàng không đến, thì ra cả hai đã cùng nhau sống cô độc đến già!
Phượng hoàng của Tư Cảnh Hàn lại chính là cô.
"Cảnh Hàn..."
Lần này Hoắc Duật Hy chỉ còn nỉ non gọi, đi mãi rồi lại ngồi xuống, mùa đông càng thêm giá lạnh khi những cơn gió bất chợt thổi qua.
Cô đan chặt hai tay vào nhau, khuôn mặt ửng hồng như táo chín.
"Cảnh Hàn..."
"Sột soạt!"
"Rột rột!"
Hoắc Duật Hy bần thần dáo giác nhìn xung quanh.
"Soạt!"
Quả nhiên có âm thanh lạ từ những tán cây rậm rạp không rụng lá vào mùa đông.
Cô vội lau nước mắt, hơi đề phòng đứng dậy.
Chẳng lẽ ở Hàn Nguyệt cũng có trộm dám lẻn vào?
Càng nghĩ Hoắc Duật Hy càng sợ, nhìn về phía âm thanh phát ra quả nhiên thấy thật một người đang cố gắng trèo qua tán cây để băng qua hàng rào thật cao.
Người kia thân thủ rất nhanh nhẹn, cô còn chưa kịp phản ứng hắn đã thụt người định nhảy xuống đất.
Bởi vì hắn đưa lưng ra ngoài nên không biết cô đang đứng lên dưới, cứ thế khi cô hét lên có trộm, hắn mới giật mình quay lại rồi trượt chân ngã nhào xuống.
"A..."
"Bịch!"
"Uỵch uỵch!"
Hoắc Duật Hy bị đè bẹp dí, và tên kia lành lặn đè trên người cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...