"Tiểu thư, thời tiết bây giờ lạnh như vậy cô đứng bên ngoài thế này thật không hay.
Vẫn nên trở về thì hơn." Hai bảo vệ kiên quyết.
Hoắc Duật Hy nóng mắt lườm lườm bọn họ.
Lấy di động ra ấn gọi đi.
Bên kia không nhanh không chậm bắt máy.
"Rốt cuộc anh cho cho em vào không hả?!"
Dường như đã quá quen thuộc với cơn thịnh nộ của Hoắc Duật Hy, người đàn ông trong điện thoại nhàn nhạt: [Em trở về đi, Tư Cảnh Hàn em cần không có ở đó đâu.]
"Lạc Tư Vũ, anh nói dối ai chứ? Nếu như không có người tại sao không cho em vào?"
Hoắc Duật Hy nghe được tiếng thở dài của Lạc Tư Vũ, có tiếng đặt bút xuống, dặn dò Mạc Doanh chờ mình một chút rồi nhẫn nại đáp: [Tiểu Hy, ý này của ai hẳn là em cũng biết.
Tư Cảnh Hàn trước khi đi đã dặn dò bọn anh như thế, anh không thể làm khác được.
Cái này đại biểu cho cái gì, em hiểu mà.]
"Đồ khốn kiếp, các anh đều nhỏ nhen như nhau!" Hoắc Duật Hy giận quá hóa rồ, mắng mỏ bất cứ ai.
Lạc Tư Vũ không giận, còn nhún vai rồi ngã người vào lưng ghế, lắc lư thư giãn: [Tiểu Hy, Tư Cảnh Hàn làm vậy đại biểu hắn giận em rồi, biệt thự đó hẳn là chứa đựng nhiều kỷ niệm của hai người đi, hắn không cho em vào cũng như đã nói rõ bao nhiêu tốt đẹp của hai người hắn đều thu hồi lại hết, cả tưởng nhớ hắn cũng không cho em cơ hội.]
"Hức..." Hoắc Duật Hy nắm chặt tay lại: "Anh nói hắn chết rồi, thì cho em vào hắn cũng có biết được đâu? Em mới không tin Lạc Tư Vũ bọn anh tin vào chuyện hồn và xác!"
Lạc Tư Vũ bình tĩnh ứng phó, cả giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: [Tiểu Hy, tuy rằng anh không tin chuyện linh hồn vất vưởng trên đời nhưng đạo nghĩa anh em của bọn anh buộc anh không thể làm trái di nguyện của hắn.]
Môi của Hoắc Duật Hy run lên, cứ một câu thì nói Tư Cảnh Hàn đã chết, hai câu thì nhắc đến di nguyện, bọn đàn ông này chính là triệt để hạ gục tư tưởng tìm Tư Cảnh Hàn của cô.
Nghe Hoắc Duật Hy mãi không nói gì nữa, Lạc Tư Vũ trầm giọng: [Được rồi, hôm nay anh cho người đưa em trở về, cuối tuần này anh ghé ngang dẫn em đến chỗ Tề gia ăn món ngon.]
"Em mới không thèm!" Hoắc Duật Hy cáu kỉnh: "Bọn anh đều là một giuộc với nhau, em tự đi về không cần bọn người chướng mắt của anh đưa đón!"
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Hai vệ sĩ nghe cô sẽ rời đi liền mừng thầm, bọn họ thực sự chống đỡ không nổi tính khí của tiểu thư.
Hoắc Duật Hy khịt mũi nhìn nhìn căn cổng cao của căn biệt thự, căn bản là không thấy được gì ở bên trong.
Hốc mắt đỏ lên.
Cô không cam tâm quay người đi đến ven đường, gọi cho tài xế đến đón mình.
Khi chiếc xe của cô khuất tầm mắt, hai vệ sĩ gọi vào bộ đàm thông báo cho Lạc Tư Vũ: "Tiểu thư đã rời đi."
[Được rồi, làm tốt lắm.]
Hoắc Duật Hy ngồi trên xe, vòng quanh khu biệt thự, ánh mắt đăm chiêu.
Tài xế phía trước cho xe chạy chậm rãi, rồi hỏi: "Tiểu thư, chúng ta trở về hay sao?"
Nắm tay của Hoắc Duật Hy cuộn chặt: "Còn lâu tôi mới dễ dàng như vậy trở về.
Cậu dừng xe đi."
Tài xế không hiểu: "Tiểu thư, chỗ này còn đang gần dọc theo khuôn viên của biệt thự Hàn Nguyệt."
"Nên tôi mới bảo cậu dừng." Ánh mắt Hoắc Duật Hy trở nên giảo hoạt.
Khi tài xế dừng xe, cô nhảy xuống đứng ở ven đường: "Tạm thời cậu cứ lái đi trước đi, đi đâu cũng được đừng để người của biệt thự nhìn thấy, khi nào cần tôi sẽ gọi."
Nghe dặn, cậu tài xế làm theo.
Hoắc Duật Hy đảo mắt nhìn xung quanh, chỗ này không có lắp camera.
Ở đây là phía sau rừng cây của biệt, một phần của sân golf địa hình, còn có cả hồ nước lớn, nhìn ở góc độ nào cũng rất khuất.
"Hây..."
"Bịch."
Hoắc Duật Hy lố nhố nhảy lên, nhảy xuống để xem có thấy được gì trong biệt thự hay không.
Đương nhiên là không thấy được gì, cô vẫn không nản chí, tiếp tục đeo bám lên rào chắn, muốn trèo qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...