Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Hắn còn sống nhưng chẳng trở về bên cô, cũng không cho cô biết, cứ như vậy xem cô như người xa lạ.
Hắn không yêu, không yêu nữa thật rồi! Lúc hắn lướt qua cô rõ ràng thấy trong đáy mắt hắn là một mảng trống không, chẳng có hình ảnh nào của cô lưu ở đó.
Hắn đã nói nếu có cơ hội sống tiếp, hắn sẽ không yêu cô nữa.
Quả nhiên, hắn làm được.
Mười năm sao sẽ thế nào?
Hóa ra là thế, hắn đã có vợ, có con...!
Đã có tình yêu khác!
"Không...!"
Cuối cùng Hoắc Duật Hy cũng tìm lại được giọng nói, đó là khi chung quanh cô ánh đèn mập mờ vô định, mồ hôi ướt đẫm trán và nước mắt vẫn vô thức tuôn rơi.
Hóa ra là nằm mơ, chỉ là nằm mơ.
Hoắc Duật Hy thở dốc, rồi ôm mặt khóc rưng rức, vừa đau lòng vừa cảm thấy may mắn.
Đau lòng vì chưa rời khỏi được đả kích trong giấc mơ, vui mừng vì đó không phải là sự thật.
Đã chín tháng rồi, kể từ ngày Tư Cảnh Hàn biệt vô âm tín.
Xuân qua, hạ đến, thu đi, con tạo xoay vần thì mùa đông lần nữa đã đến, mùa đông chia ly của năm trước lần nữa đổ bộ, nhưng cô chưa bao giờ muốn tuyệt vọng.
Trong suốt mấy tháng nay cô có đôi lần trở lại Hoắc gia, những gì cần nói cô đã nói, những gì được biết cô cũng đã kể cho ba mình - Hoắc Diệc Huyên.
Ông là người đứng đầu của Hoắc gia, là anh ruột của Hoắc Diệc Hân, cũng là người biết phân biệt phải trái nhất.
So với tất cả anh em ông giống ông nội Hoắc nhất, có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân ông nội Hoắc chọn ba của cô làm người thừa kế.
Hoắc Diệc Huyên đối với lời của con gái tường thuật trong suốt mấy năm nay đã ở đâu và làm gì trải qua những gì cùng người đàn ông kia đúng là một lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải nói gì và cũng không thay cô quyết định được gì.
Bây giờ người đàn ông kia cũng đã sống chết không rõ, do chính còn gái mình gây ra ông còn có căn cứ gì để nói không tin những điều cô được biết từ bọn họ là sự thật.
Đương nhiên năm đó chuyện của Hoắc Diệc Hân và kể cả chuyện của Tư Cảnh Uyên mất tích người của Hoắc gia làm sao không biết được chút ít nguyên nhân gì.
Chuyện mà bà nội Hoắc đã làm, ông chưa bao giờ bào chữa đó là hành động đúng nhưng cũng không phê phán mẹ của mình làm vậy là sai.
Xuất phát từ tình mẫu tử, ông tha thứ cho bà.
Ông nội Hoắc ra đi thật sự là đả kích lớn, cũng là uẩn khúc duy nhất mà suốt bao nhiêu năm nay ông không muốn gặp lại người của họ Tư.
Nhưng nay đã hiểu lý do vì sao ông nội Hoắc chọn lý do ra đi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Ba Hoắc không ngăn cản việc Hoắc Duật Hy trở lại Trung Quốc, cô đã đủ trưởng thành để quyết định cuộc sống của mình, huống hồ gì người đàn ông kia trước khi ra đi còn chu toàn cho cô không ít.
Chuyện Hoắc Duật Hy được kế thừa một phần tài sản của Tư Cảnh Hàn ba Hoắc được biết thông qua Hoắc Duật Thiên, cậu em trai này của cô không biết từ khi nào đã đứng ở trung lập, đối với việc Tư Cảnh Hàn làm hoàn toàn không có can dự, thậm chí thời điểm khi mà hôn lễ của hắn được truyền khắp giới hắc đạo thì Hoắc Duật Thiên cũng không có phản ứng.
Hoắc Duật Hy chưa từng hỏi Hoắc Duật Thiên điều này, cô cũng không rõ điều lạ lùng này xuất phát từ đâu nhưng cô cũng không nghĩ đến Tư Cảnh Hàn có thể làm gì đó để thõa thuận với em trai của mình, bởi vì với tính khi của nó cũng không độc đoán kém gì Tư Cảnh Hàn.
Hoắc Duật Hy bay đi rồi lại bay trở về tới lui Trung Quốc, mục đích của cô rất rõ ràng chính là muốn tìm cho ra tung tích của Tư Cảnh Hàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...