Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Bởi vì Hoắc Duật Hy đã từng dễ dàng quên đi Tư Cảnh Hàn một lần, không, là nhiều hơn một lần, bởi vì năm mười chín tuổi đó của cô hai người lần nữa tái ngộ, cô cũng đâu nhớ ra được hắn.
Cô dễ dàng quên đi hắn như vậy, cho nên trước khi ngủ một giấc thật dài, khi lần nữa phải xa cô hắn đã vô cùng hoảng sợ khi nhớ lại phần ký ức đau thương mà ngoại trừ hắn thì không một ai biết cả.
Hắn sợ lịch sử sẽ tiếp diễn, sợ cô vội vàng quên mất hắn, chỉ cần không thấy hắn ít lâu cô lại vô tâm đem hắn trở thành người dưng.
Con người ta gần ở cuối đời thường không nghĩ đến chuyện vừa xảy ra mà ký ức tuổi thơ mới là điều chân thực mà họ nhớ rõ nhất, có lẽ Tư Cảnh Hàn cũng vậy...!
Mười năm sau.
Khi con phố xưa đã vẽ thêm cho mình những tuyến đường mới, như một sự đâm chồi nảy nở của thời gian.
Mười năm đủ để ai đó vào tuổi mộng mơ nhưng cũng đủ ai đó lui về tuổi già khi thanh xuân có hạn.
Hoắc Duật Hy khoác trên người chiếc váy màu sẫm, đã không còn là độ trẻ trung của khi xưa nữa, ánh mắt từng trải như mấy mươi năm đã đi qua trong cuộc đời rồi vậy.
Cô đứng trước tòa nhà mang tên người đàn ông đã ở lại trong quá khứ, trẻ mãi cùng thời gian trong khi cô mỗi độ già đi vì tháng năm vội vã.
Nhưng vì sao hôm nay cô lại ở đây?
Cô đến đây bằng cách nào cô cũng không còn nhớ, trong khi phố xá đều đổi thay đến lạ lẫm thì tòa thành của hắn vẫn cao ngất không chút suy suyển.
Ánh mặt trời chói chang làm cô không mở mắt ra được, chỉ lờ mờ biết được đây là nơi thuộc về hắn, không biết là biệt thự Hàn Nguyệt hay là Tư thị.
Đột nhiên trước cổng tòa nhà cao lớn một người bước ra trước sự cung kính của mọi người, người đàn ông đó một dạng đĩnh đạc, thâm trầm như rượu lâu năm, đôi mắt màu lam sóng động nhưng đầy nghiêm nghị.
Hoắc Duật Hy há miệng thở dốc, lập tức muốn kêu lên rồi nhào đến chỗ hắn, nhưng không được.
Cô không hiểu vì sao đôi chân lại đột nhiên nặng trĩu và chẳng thể nào dời bước, đôi mắt cố mở thật to nhưng ánh sáng rất mạnh khiến cô cứ phải nheo mắt nhìn qua dư quang hẹp tí.
"Ba ơi...!ba ơi..."
Một đứa bé chạy ra, gọi tiếng ba ơi, người đàn ông lập tức dừng lại, mỉm cười nhìn nó.
Đứa bé như thế nào Hoắc Duật Hy không nhìn rõ dung mạo, nhưng nó lại đòi người đàn ông bế lên.
Và hắn bế đứa bé kia lên thật.
Trái tim Hoắc Duật Hy lập tức rạn vỡ khi một người phụ nữ lại bước ra và trên tay còn bồng thêm một đứa trẻ khác, cả hai một trai một gái đều là con của người đàn ông kia.
Vậy người phụ nữ đó...!
"Bà xã, em muốn ăn cơm ở đâu?"
"Bang!" Trái tim Hoắc Duật Hy rơi xuống, nước mắt tuôn trào không kiểm soát, cô muốn mở miếng nói chuyện nhưng cố gắng thét thế nào cũng chẳng nghe được âm thanh gì.
Rồi người đàn ông đó cùng vợ con của hắn tiến về phía bên này, đi ngang qua cô, hắn có nhìn cô một cái nhưng chẳng chút quan tâm, cứ như hai người không quen biết, lướt qua trông khoảnh khắc rồi kéo người vợ của mình sát vào lòng.
Hoắc Duật Hy trông theo thấy bóng dáng cả nhà bọn họ đang xa dần, nước mắt thi nhau rơi xuống, gào thét trong bất lực nhưng chẳng phát ra thanh âm nào?
Tại sao vậy? Tại sao vậy?
Mười năm sau Tư Cảnh Hàn thì đã có vợ có con riêng của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...