Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Bởi vì cậu thanh niên nghĩ phải chăng cô bé đang chạy về phía mình.
Mấy năm không gặp, nhưng chỉ cần một cái liếc mắc cậu thanh niên cũng nhận ra đó là bé Duật Hy nhỏ xíu ngày nào, bây giờ cô đã cao hơn rất nhiều, làn da vẫn trắng nõn, chỉ là không mủm mỉm như trước kia mà bắt đầu ra dáng một cô bé trong độ tuổi có được nhận thức.
Ngay khoảnh khắc đó Tư Cảnh Hàn cứ như cảm thấy trên đầu có ngàn pháo hoa đang nổ tung, ăn mừng nhộn nhịp, một niềm vui khôn tả mà bấy lâu nay hắn khát cầu.
Khi cô bé đến gần, hắn còn nghe được tiếng gọi: anh ơi, cô nhóc vẫy vẫy tay như ngày nào chờ cậu đi mua bánh bao trở về, đứng trên gác trông ra mà réo gọi.
Tư Cảnh Hàn mím môi lặng lẽ đưa một bàn tay ra, chỉ là khẽ hé ra khỏi người để mong rằng bắt được tay cô bé.
"Anh ơi..."
"Vụt!"
Vẫn là một tiếng gọi anh ơi nhưng Hoắc Duật Hy không dừng lại bên cạnh cậu thanh niên đứng giữa trời nắng, thậm chí cả một cái liếc nhìn cũng không có, cứ như người dưng qua đường.
Cô chạy về phía này, nhưng mục tiêu là ở phía sau lưng cậu thanh niên, đó mới là người cô hồ hởi muốn gặp.
Tề Thiếu Khanh đứng trong bóng râm lập tức cúi người ôm Hoắc Duật Hy lên cao, vóc người cao lớn vượt bậc từ lúc nhỏ khiến anh bế cô nhóc thật dễ dàng.
Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ đứng ở cạnh bên anh, một cao tới vai, một cao tới cằm ngước lóng ngóng nhìn cô bé trên tay anh, rồi thắc mắc: "Em gái của anh à?"
Tề Thiếu Khanh cúi nhìn Mặc Lạc Phàm lùn tịt, cười phóng khoáng: "Ừ, nhưng không hẳn là vậy."
Mặc Lạc Phàm nhún vai, chả hiểu làm sao, nhìn đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy giống mình thì cười hề hề, dụ dỗ: "Em gái nhỏ, anh là bạn của anh của em, sau này cũng phải gọi một tiếng anh biết chưa?"
"Ứ..." Hoắc Duật Hy ôm cổ Tề Thiếu Khanh, nhìn Mặc Lạc Phàm với mái tóc xoăn xoăn nâu tít, bèn cười tinh nghịch: "Tóc của anh xinh gái này trông giống cộng mì tương đen anh nhỉ?"
"Này!" Mặc Lạc Phàm thảng thốt kêu lên, ôm đầu nhìn con nhóc vừa buông lời láu cá rồi hu hu khóc chạy đến mách ba mẹ mới vừa đến thăm.
Những người có mặt được một trận cười to, chỉ có Tư Cảnh Hàn là đứng lặng giữa sân hơi ngoái nhìn lại rồi khẽ thu bàn tay của mình về.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ năm đó mùa đông, hai người chia ly nhưng cuối cùng chỉ có một người là còn nhớ đối phương.
Hắn có buồn nhưng không trách, ai bảo bé Duật Hy khi đó còn quá nhỏ, hắn nghĩ rằng chỉ cần nhắc lại biết đâu cô sẽ nhận ra hắn là anh Tiểu Bao.
Liệu cô có sà vào lòng hắn như lúc nhỏ hay không?
Liệu có nũng nịu gọi anh giống như cách đã gọi Tề Thiếu Khanh hay không?
Hay có khi nào còn thân thiết hơn cả vậy?
Tư Cảnh Hàn ôm tâm tình hy vọng này lặng lẽ đi theo phía sau Hoắc Duật Hy trong suốt cả ngày cô đến thăm Tề Thiếu Khanh.
Người khác không nhận ra điểm bất thường bởi vì hắn lúc nào cũng trầm lặng, ít nói, hành động một mình không ai biết được mục đích là gì, hơn hết người đến thăm hắn là một nhóm người mặt lạnh, trong đó đặc biệt là Thác Vân Nghê - người đứng đầu của tổ chức Vong, mà chỗ đặc huấn này cũng là của Vong dùng để đào tạo nhân lực phục vụ cho mình.
Nói cách khác có thể hiểu ở đây Thác Vân Nghê nắm quyền tối cao, là người lớn nhất, cho nên những học viên khác khiếp sợ tránh xa Tư Cảnh Hàn là vì cớ gì cũng dễ hiểu.
Nhóm người của Tề Thiếu Khanh bởi vì người thân đến thăm có nhiều rất vấn đề để nói nên tạm thời quên mất Tư Cảnh Hàn đã biến mất từ lúc trưa.
Hơn hết cũng là Thác Vân Nghê cố tình để Tư Cảnh Hàn tránh mặt người nhà họ Hoắc, nhưng có vẻ hắn không mấy luyến lưu với chuyến thăm của ông và Hàn Tín mà cứ đăm chiêu lẽo đẽo phía sau nhóm người của Tề Thiếu Khanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...