Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Nhưng rồi đêm dần khuya, người qua đường cũng tan đi trở về căn nhà đẹp xinh của họ, Tiểu Bao và bé Duật Hy vẫn đứng đợi ga tàu.

Tay lớn nắm tay bé, một cao một thấp, đứng ven đường để mặc cho gió quật vào người, lạnh cóng.

Bé Duật Hy quấn chiếc khăn lớn của Tiểu Bao chỉ ló hai mắt ra, anh Tiểu Bao chờ thì bé cũng chờ, không than vãn, không thắ mắc cũng không đòi về.

Tiểu Bao tuy không nói gì, cũng không cúi xuống nhìn bé Duật Hy lần nào nhưng cậu nắm tay cô bé rất chặt, như thể chỉ cần nới lỏng cô nhỏ sẽ biến mất.

Một trang bao năm đó ở Canada, đúng vào mùa tuyết đó có đăng tải một bức ảnh chụp kèm tiêu đề: "Dưới trời rét."
Bên trong là cảnh ga tàu vắng vẻ người qua lại, lác đác vài cậu bé bán cao su mà trung tâm chính là hình ảnh hai đứa trẻ nắm tay nhau bất động nhìn tuyết rơi, trên tay cậu bé trên còn ôm hộp kẹo cao su, bé gái nhỏ chỉ ngón tay nhỏ xíu vào bụi tuyết đang rơi trước mặt mình mà cười tít mắt.


Chung quy bức ảnh trở thành hình tượng săn đón của rất nhiều người.

Chỉ là Tiểu Bao không biết, bé Duật Hy cũng không biết sự tồn tại của bức ảnh đó và rất nhiều người săn lùng hai đứa trẻ thiên thần trong ảnh thế nào cũng không tìm ra được tin tức của chúng nó thêm lần nào nữa, bởi vì sao đó, bé Duật của Tiểu Bao không ở cùng cậu nữa, thiên đường đã mở cổng chờ nàng công chúa bé nhỏ trở về.

Ngày hôm sau, trời đột ngột có tuyết dày hơn, Tiểu Bao sợ rằng dẫn bé Duật Hy theo sẽ làm bé con bị lạnh cho nên buổi sáng sau khi ăn bánh xong cậu dắt bé xuống tầng trệt gửi cho người chủ nhà.

Tuy rằng người đó không mấy nhiệt tình nhưng đã đồng ý, Tiểu Bao cũng có dặn bé Duật Hy không được làm phiền người ta, ở đây có lò sưởi sẽ ấm hơn so với trên gác, cứ ngồi đợi đến khi anh Tiểu Bao về sẽ mua bánh bao.

Bé Duật Hy nghe đến bánh bao liền gật gật đầu.

Tiểu Bao yên tâm xoa xoa má bé con: "Khi nào muốn đi xi xi thì hãy nói với bà chủ, anh dạy em vào trong đó phải làm thế nào còn nhớ không?"
Bé Duật Hy lại lanh lợi gật đầu, tỏ ý đã nhớ.

Bây giờ Tiểu Bao mới an tâm mang hộp kẹo của mình đi đến ga tàu.

Cậu mấy ngày hôm nay vẫn rất vui, chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa như vậy, thế mà lúc ra đường lại có người ở nhà mong mình trở về, đợi mình mua đồ ăn cho, như thế cậu cảm thấy mình cũng thực quan trọng và có ý nghĩa với một ai đó.

Tiểu Bao bán đến tối khi gió bất hoạt động dữ dội hơn, đã đến lúc cậu thực hiện lời hứa mua bánh bao và trở về với bé Duật Hy.

Ra khỏi tiệm bánh, cậu hứng khởi cước bộ thật nhanh, để cho bánh còn giữ được độ nóng.


Hôm nay cậu mua hẳn hai cái, chắc rằng bé Duật Hy được ăn nhiều hơn sẽ rất vui.

Tiểu Bao nhớ đến cái má tròn nhét đầy bánh mà nhô lên của bé con không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, cậu ôm hai cái bánh nóng hổi trước ngực nâng niu như bảo bối.

"Bịch bịch bịch."
"Bộp!"
Tiểu Bao bị va vào một bức tường thịt rồi loạng choạng lùi ra phía sau.

Lúc ngẩng lên mới thấy là đám nhóc cùng bán kẹo cao su, bán báo ở ga tàu đang chắn thành một đường chặn lối đi của cậu.

Trong số bọn chúng có đến hai ba tên cao lớn, Tiểu Bao vừa trong thấy đã khiếp đảm.

Một tên tiên phong bước lên, "Thằng nhóc này, con bé đi với mày đâu rồi?"
"Các người hỏi làm gì?"
"Còn hỏi ngược lại bọn tao à? Không phải vì mày có con bé đó mà mấy ngày nay bọn tao chẳng bán được tí gì, sắp chết đói rồi mày có biết không hả?"

Đôi mắt màu lam của Tiểu Bao sau khi trừng to cũng đã hiểu bọn người này đột nhiên tới tìm cậu là vì lẽ gì.

Đáng lẽ ở phố hẻm nghèo này những đứa trẻ như cậu phải tụ hợp thành một nhóm thế này mới không bị người ở chỗ khác bắt nạt.

Nhưng bởi vì Tiểu Bao không quen cách sống lấm lem của mấy cậu bé đường phố này cho nên chỉ độc lập một mình trên gác trọ.

Phần đồ của cậu bán cũng không được nhiều, chủ yếu vì cậu không chèo kéo giành khách của họ cho nên bao lâu nay mấy cậu nhóc này mới để cậu sống yên.

Còn bây giờ bởi vì hành động của bé Duật Hy mấy hôm nay mà những cậu nhóc này không bán được nhiều đồ, cho nên liền tìm đến Tiểu Bao tính sổ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui