Bé Duật Hy im lặng, nhưng được một lúc lại lên tiếng, áp bàn tay nhỏ nhỏ nhắn lên bụng của Tiểu Bao.
"Anh ơi, bụng anh run run nè..."
Cô bé không phân biệt được đây là dấu hiệu của điều gì, ngây thơ nói ra cảm giác của mình.
Tiểu Bao hơi khó xử, nhưng cũng may là nhóc con trước mặt ngây thơ, cho nên cậu có thể dễ dàng nói dối: "Ừ, tại vì trong này nóng hơn bên ngoài nên nước chúng ta uống vào sôi lên đấy."
"Ớ...!vậy, vậy tại sao bụng của em không sôi vậy?"
"Tại vì em uống ít nước hơn anh."
Hình như rất tin tưởng lời của Tiểu Bao nên bé Duật Hy không thắc mắc nữa, cô bé vùi mũi vào trước cổ của Tiểu Bao, khác hẳn với những đứa trẻ khác sẽ kêu khóc nhớ ba mẹ, bé Duật Hy lại ngon lành ngủ không chút bận tâm.
Tiêu Bao nghe được nhịp thở đều đều bên cổ, và cả người của cô bé đang đè nặng lên người của mình cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng dạ dày trống không bắt đầu kêu ra tiếng, mỗi khi gió ngừng thổi bất chợt mặt của cậu lại đỏ lên như sợ người ra nghe thấy, sợ bé Duật Hy phát hiện rồi lại thắc mắc, cậu sẽ không trả lời được là bởi vì mình rất đói.
Tiểu Bao nhắm chặt mắt lại, đây cũng không phải là lần đầu chịu đói rét, sớm đã quen hết rồi cho nên giải pháp tốt nhất bây giờ cho cậu chính là đi ngủ.
Chỉ cần ngủ quên thì mọi cảm giác khác đều bị phân tán và chi phối, trong giấc mơ cậu còn có thể ăn ngon và ngủ ấm áp hơn rất nhiều.
Nghĩ thế Tiểu Bao hơi xoay người ôm lấy bé Duật Hy, cô bé mềm mại và thơm tho, cho cậu cảm giác mình được gần hơn với xã hội bình thường, chứ không phải là đứa trẻ lưu lạc của xóm chợ không học thức, không địa vị xã hội.
Mấy năm nay, kể từ lúc nào cậu không còn nhớ, chỉ biết mình với hộp kẹo cao su nhìn người khác ăn mặc tươm tất qua qua lại lại, còn ngửi ra được cả mùi nước hoa đắt tiền mà cậu tự cảm thấy sang trọng, nhưng những người đó chẳng bao giờ đến gần một cậu bé đứng bán kẹo cao su ở ven đường, người càng có tiền thì càng cách xa, quen thuộc nhất đối với cậu là những người công nhân quét rác, dọn tuyết, những cô chủ bán bánh mì và người giao báo.
"Ưm..." Bé Duật Hy lại nhúc nhích, có lẽ vì đây không phải là chiếc giường ấm êm nên làm cô nhóc khó ngủ.
Tiểu Bao lập tức nín thở, không dám hoạt động mạnh sợ làm ảnh hưởng đến cô bé, đối với cậu từ lúc gặp gỡ cho đến khi nắm tay cô bé về được đến đây thì lúc nào cũng hồi hộp, cô cứ như một món đồ xa xỉ đột nhiên rơi vào lòng cậu, làm cậu không biết phải làm sao, vừa trân quý vừa căng thẳng, cứ như vậy muốn cho cô những thứ tốt nhất mà bình thường không bao giờ mình dám làm.
Như ổ bánh mì nóng lúc nãy, như đống tha củi vừa cho vào lò, cả tấm chăn đang lót dưới người, tất cả đều là những thứ mà bình thường cậu không dám dùng đến một cách phung phí, thế mà cô bé này vừa xuất hiện, cậu đều đem ra cho cô dùng tất.
"Bịch..."
Bé Duật Hy đưa nắm tay nhỏ xíu dụi dụi mũi, rồi nằm hẳn lên người Tiểu Bao, tay chân bấu chặt ôm lấy cậu như ôm cái lò sưởi ấm áp nhất.
Tiểu Bao không dám thở mạnh, bỗng cảm thấy được cô bé ôm thế này thật thích, lần đầu có một người chỉ động thân thiết với cậu như vậy.
Đôi môi nhỏ nhắn khẽ mỉm cười, cố gắng không kích động nhưng mà trong mắt đầy vui vẻ.
Gió bên ngoài vẫn rít rào không dứt, nhưng lần đầu tiên Tiểu Bao mong muốn cơn bão có thể kéo dài thêm ít lâu nữa, như vậy thì Tiểu Duật Hy sẽ ở lại với cậu lâu hơn rồi.
Tiểu Bao vui vẻ nhắm mắt lại, nhưng không nghĩ thêm được nhiều, đôi mi dày đã nặng trĩu, cậu thiếp đi lúc nào không hay.
Đêm nay ấm áp hơn rất nhiều so với những đêm đông trước của Tiểu Bao.
Một giấc mộng đẹp mà bấy lâu cậu đã không có, hôm nay những điều khát khao bỗng chốc được lấp đầy khiến cậu xuyến xao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...