Vũ hội xập xình, CLB DJ về đêm.
“Cô thấy có đáng ghét không? Bà đây có chỗ nào xấu xí vậy mà hắn cứ chê lên chê xuống, thế thì bà cóc cần nữa!” Hoắc Duật Hy ngà ngà say khoác vai Hoàng Tịch Liên trong âm thanh hỗn tạp hét lên, rồi căm phẫn cầm ly rượu lên tu hết một hơi nữa.
Cô uống đã khá nhiều, chưa có ý định dừng lại. Hoàng Tịch Liên bên cạnh cũng uống không ít, nhưng vẫn còn tỉnh táo, gọi Kenji đổi rượu của Hoắc Duật Hy thành thức uống pha chế.
Góp vui đêm nay còn có Trí Quân và Mộc Tích, nhưng không ai muốn ngăn cản Hoắc Duật Hy xả stress, đối phó một người đàn ông như Tư Cảnh Hàn hẳn là rất áp lực đi.
Ba người bọn họ từ khi đến không nói quá nhiều, chủ yếu nghe Hoắc Duật Hy kể lể chuyện đã xảy ra. Nhưng câu cô nói nhiều nhất vẫn là: bà đây cóc cần.
“Bà sẽ chơi đến tận sáng, sẽ tia trai đẹp, sẽ hưởng thụ tự do, không chồng con gì nữa cả! Bà đây cóc cần nữa!”
“Cạch cạch cạch!”
“Cóc cần! Cóc cần! Cóc cần…!!!” Hoắc Duật Hy rít rào đập cốc xuống bàn chan chát.
Ba người còn lại thì cười đến rụng rời khi cô phô bày ra tính khí trẻ con. Chẳng những thế, Hoắc Duật Hy còn lôi hết chuyện xấu của Tư Cảnh Hàn ra kể cho cả thiên hạ điều biết:
“Hắn… cái tên mặt trắng chết bầm đó, chỉ được vẻ ngoài hào hoa, thật ra bên trong là một tên đàn ông cực kì ki bo và nhỏ mọn, lại còn thù dai. Bà đây chỉ lỡ lời có một tí là hắn đã “giãy đành đạch” lên giận dỗi cả ngày, so với Đại Bạch bốn tuổi hắn còn khó chiều hơn gấp ngàn lần.”
“Trước kia mắt của bà đây bị quáng gà mới cảm thấy loại đàn ông như hắn thật ưng mắt. Lúc đó ngay cả nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà, rửa bát đều là bà hầu hạ hắn, trong khi đó hắn ở sau lưng bà làm đại tổng tài cao ngạo, cuối tháng cho bà được mấy đồng rồi chẳng biết đã lăn giường với bao nhiêu phụ nữ nữa! Bà đây còn không chê hắn bẩn, bây giờ hắn lại quay sang chê bà?_Lý lẽ ở đâu?!”
Hoắc Duật Hy càng nói càng ức, kể chuyện cho đám chị em phụ nữ nghe nhưng thật chất là đang mắng Tư Cảnh Hàn.
“Ức…”
“Đây đây, nước đây, mau uống.” Thấy cô bị nấc cục, Hoàng Tịch Liên lập tức tiếp nước.
“Ức… ực ực ực…” Sau khi tu một hơi, Hoắc Duật Hy quệt miệng trả cốc, lờ mờ nhìn xung quanh.
“Cô tìm cái gì vậy?”
“Sao không có gì ăn được hết vậy, chán miệng quá.”
Trí Quân và Mộc Tích nghe thế truyền qua một đĩa trái cây, Hoàng Tịch Liên đón lấy đưa cho cô: “Đồ ăn của cô đây, được chưa? Kể tiếp đi.”
Thật sự ba người phụ nữ còn lại rất hóng chuyện gia đình của Hoắc Duật Hy, bình thường cô sẽ vì hình tượng của Tư Cảnh Hàn – quy định là chồng tương lai của cô cho nên cô tuyệt đối không để người ngoài biết được chuyện xấu trong nhà, nhưng hôm nay chẳng những đã say mà còn đang cay cú hắn đuổi mình đi, Hoắc Duật Hy chẳng ngại gì nói tất tần tật, hơn nữa phải thêm mắm dặm muối thật nhiều vào.
“Ừ… thân xác của hắn đã qua tay không biết bao nhiêu phụ nữ rồi, rách nát như thế không biết thân biết phận ngoan ngoãn ở bên cạnh bà lại còn cong cớn làm giá. Các người có thấy tức không?”
“Có.” Ba người phụ nữ kia theo phe cô.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu tâm đắc, ăn thêm miếng táo: “Lúc trước hắn có lắm tiền nhiều của, bà đây yếu thế hơn thì còn chấp nhận được. Nhưng bây giờ thì sao, tiền hắn có còn không đủ để Hoắc Duật Hy này tiêu vặt, đáng lẽ với một kim chủ như tôi đây, hắn nhào vào còn không kịp, đằng này lại kỳ thị giống như gặp được của nợ. Có thấy quá đáng không?”
“Có…”
“Còn nữa, tôi chẳng những có tiền còn có gia thế, khác hoàn toàn so với đám hồ ly tinh bu xung quanh hắn như ruồi nhặng ấy, đã thế lại sinh được một thằng con trai tỷ phú. Các cô nói tôi có giỏi không?”
“Đương nhiên, tôi chưa từng thấy ai giỏi như cô.” Hoàng Tịch Liên rất chân thành vỗ vai Hoắc Duật Hy tán thưởng.
Nghe thế Hoắc Duật Hy càng thêm tự phụ nghênh mặt: “Đúng như vậy, tôi cũng phải tự cảm phục tôi. Vậy mà cái tên Tư Cảnh Hàn mắt để trên trán lại không nhìn ra được, đúng là cái đồ thiếu nội hàm! Sao ông trời sinh ra điều gì cũng cho hắn, ngoại trừ cái gọi là nội hàm vậy?!”
“Đàn ông có thể không cao không to, cái kia không dài, không lâu, nhưng tuyệt đối phải có nội dung. Sao Tư Cảnh Hàn kia thể lực dư thừa còn nội dung lại thiếu thốn như vậy chứ? Tôi thế đẹp này mới sinh được Đại Bạch khuynh quốc khuynh thành như thế hắn còn không biết hưởng thụ, lại còn đi tìm hồ ly tinh! Ngực tôi nhỏ sao? Hoàng Tịch Liên, cô nói xem có nhỏ sao?”
Trí Quân và Mộc Tích nằm rạp lên bàn cười ra nước mắt khi Hoắc Duật Hy chống hông ưỡn ngực về phía Hoàng Tịch Liên để cho cô ấy đánh giá.
Hoàng Tịch Liên rất lãng tử vuốt ngược mái tóc xoăn của mình, khuôn mặt nửa công nửa thụ lúc này trông vô cùng tà mị, khoác tay lên vai Hoắc Duật Hy, kéo cô về sát phía mình nói: “Nhỏ thì không nhỏ rồi, nhưng mà đàn ông đôi lúc chán cơm thèm phở thì không thể lấy vẻ ngoài ra làm lý được.”
“Chán cơm thèm phở?” Hoắc Duật Hy khẽ lặp lại câu này, rồi nhanh chóng phẫn nộ, chỉ trời chỉ đất mắng: “Đàn ông trên đời này đều giống nhau, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Tư Cảnh Hàn cũng là đồ chết tiệt, bà mà đây bắt được hắn gian díu cùng con hồ ly tinh nào liền cho hắn tiệt giống lập tức!”
“Được, tôi ủng hộ cô.” Hoàng Tịch Liên không những khuyên giải mà còn khuyến khích: “Đám mấy tên đàn ông của hắn ai cũng nên bị như vậy, nếu không sẽ gây họa nhân gian.”
Vậy mà cô vừa dứt lời một giọng nói âm trầm đã vang lên: “Chúng tôi đã gây tội gì mà đến độ em phải cay nghiệt muốn bóp chết luôn cả người nối dõi chưa kịp ra đời?”
Câu hỏi đó đã xé tan bầu không khí nhộn nhịp mà nhóm người Hoắc Duật Hy đang có.
Mộc Tích và Trí Quân phản ứng nhanh nhất, quay người lại, từ lúc nào không biết Tề Thiếu Khanh đã đứng ngay phía sau lưng họ, Lạc Tư Vũ cũng vừa kịp đến nơi theo sát bên cạnh anh ấy.
“Tổng tài.” Trí Quân hô một tiếng rồi chẳng biết phải nói gì tiếp theo, vì trên bàn đã toàn vỏ rượu.
“Là người phụ nữ này dẫn đầu đưa các cô đến đây?” Tề Thiếu Khanh không chỉ đích danh nhưng ai cũng biết hàm ý của anh là hướng tới Hoàng Tịch Liên.
Ăn chơi, quậy phá chẳng phải cô nổi danh nhất sao? Anh em chí cốt của Mặc Lạc Phàm thì sao có thể ngoan hiền bình thường được.
“Anh đừng lên tiếng một câu đã chụp mũ lên đầu tôi được không? Chán ghét!” Hoàng Tịch Liên lập tức đáp trả.
Lạc Tư Vũ biết nếu không ngăn cản kịp thời thì có lẽ sau câu này Tề Thiếu Khanh và Hoàng Tịch Liên lại cãi nhau, sắp đính hôn đến nơi rồi bọn họ vẫn không hòa thuận được. Vì thế hắn chủ động hòa giải:
“Được rồi, chuyện ai khởi xướng không quan trọng, quan trọng là bây giờ nên giải tán cuộc vui rồi.”
“Tại sao phải giải tán? Bà đây đang rất vui… ai bắt bà về bà liền liều với người đó!” Hoắc Duật Hy nhè giọng, ngã trên ai của Hoàng Tịch Liên vẫn không quên thị uy.
“Đúng vậy, tôi đột nhiên bị “ngụy quân tử” hãm hại phải từ Paris về nước, đang rất không vui, cần phải giải khuây.”
Hoàng Tịch Liên mỉa mai cười khiến mặt Tề Thiếu Khanh nóng ran. Anh không đáp cô ngay mà quay sang cưỡng chế Hoắc Duật Hy: “Tiểu Hy, về được rồi, ở đây chỉ khiến em thêm hư hỏng.”
Hoàng Tịch Liên nghe vậy càng phát giận, không quan tâm anh nữa.
Hoắc Duật Hy giãy nảy không chịu ra về, Tề Thiếu Khanh đành cưỡng chế.
Lạc Tư Vũ nhìn một mớ hỗn độn trên bàn rồi lại nhìn sang Trí Quân, tuy nhiên chẳng nói gì mà quay sang Mộc Tích bảo: “Tôi đưa em về.”
“A…” Mộc Tích đột nhiên được gọi nên bối rối, nhìn những người còn lại mà không tự quyết định được.
Tề Thiếu Khanh giữ vai Hoắc Duật Hy cho cô dựa vào người mình rồi phân công: “Tôi đưa Tiểu Hy về Hàn Nguyệt, Mộc Tích em theo Tư Vũ về chung cư đi, còn lại Trí Quân…”
Anh muốn nói đến Hoàng Tịch Liên nhưng nhìn bóng vai hững hờ của cô thì lại thôi. Trí Quân hiểu ý tự xung phong: “Để tôi và Tịch Liên cùng về một xe.”
“Được rồi, quyết định vậy đi. Tôi đưa Mộc Tích đi trước. Còn chuyện gì thì hôm khác hãy nói tiếp, bây giờ đã qua ngày mới rồi.” Lạc Tư Vũ nhìn đồng hồ, thông báo.
Hoắc Duật Hy dù say bí tỉ vẫn nghe được vài chữ, ngáy ngủ cười ngoắt ngoéo: “Bái bai, tạm biệt Tiểu Tích…”
“Tạm biệt cậu Tiểu Hy.” Mộc Tích đáp lời cô, ngẩn nhìn Tề Thiếu Khanh: “Tiểu Hy trông cậy vào anh rồi, hai người về cẩn thẩn.”
“Được.” Tề Thiếu Khanh dịu dàng đáp, nhưng câu nói này mang tính trấn an rất cao, Mộc Tích an tâm hơn cùng Lạc Tư Vũ rời đi.
Trí Quân nhìn họ đi được một đoạn xa xa mới thu lại tầm mắt, Hoàng Tịch Liên ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích, có ý sẽ ngồi ở đây đến sáng như lời cô đã tuyên bố.
Tề Thiếu Khanh đang không vui, cô lại chống đối, khiến anh mất kiên nhẫn, quát khẽ: “Em còn ngồi ở đó?”
So với sự ôn nhu vừa rồi với Mộc Tích bây giờ anh lại trở nên gia trưởng với Hoàng Tịch Liên làm Trí Quân tiêu hóa không kịp hình tượng này.
Trước kia cô hầu như không thấy anh quát ai, ngoại trừ vài tình huống đặc biệt, nhưng đó cũng là đối với cánh đàn ông, còn phụ nữ thì anh phải nói là mười phần lịch thiệp.
Sao bây giờ lại…
“Thêm rượu.” Đáp trả Tề Thiếu Khanh, Hoàng Tịch Liên lại nhờ Kenji mang thêm rượu lên.
Anh ta từ đầu đến cuối đã nghe được không ít chuyện từ bốn người các cô, bây giờ đích thân Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ cũng đến quả thật trong lòng cao hứng không thôi. Tuy nhiên, lúc này đây anh ta đã có chút khó xử khi nhìn vào đôi mắt lãnh khốc của Tề Thiếu Khanh.
“Sao vậy? Tôi trả tiền cho anh mà, tôi muốn uống còn phải đợi ý kiến của người khác?” Hoàng Tịch Liên hỏi Kenji nhưng thật chất là nói cho Tề Thiếu Khanh nghe.
“Về ngay. Nếu không ba em lập tức thấy được hình ảnh trước kia em ở quán bar nhảy nhót điên cuồng đến thế nào.” Anh không ngần ngại đe dọa.
Ấm ức, môi của Hoàng Tịch Liên mím lại thành một đường, sau đó mấy giây thì quay người đối diện với anh.
Cô khoanh tay trước ngực, vắt chân phải lên chân trái, cao ngạo như một nữ vương: “Vậy thì anh cứ gửi đi, cùng làm tôi ăn mắng một trận, cấm túc một thời gian thì lại trở về làm trang hảo hán.”
“Hoàng Tịch Liên, em đừng ép tôi.”
“Vậy anh cũng đừng quản thúc tôi, tôi là người độc thân, không phải vợ, không phải em gái anh, chẳng việc gì phải nghe tên độc tài như anh sai bảo!”
Tề Thiếu Khanh giận đến run người, nhìn Hoàng Tịch Liên chằm chằm như một bóp chết cô. Trí Quân và Kenji còn nghĩ tiếp theo sẽ có một cơn thịnh nộ long trời lỡ đất bùng nổ, nhưng mà… Tề Thiếu Khanh bất ngờ đổi giọng.
“Tiểu Hy, chúng ta về thôi.”
Anh thu hồi tất cả cảm xúc, ôm Hoắc Duật Hy rời đi lập tức.
Hoàng Tịch Liên không biết có cảm nhận gì, khựng người một chút rồi phát tay, quay mặt vào trong quầy bar lần nữa, lấy chai rượu vừa được mang ra tự rót vào ly nhưng sực nhớ còn có Trí Quân bên cạnh, bèn hỏi:
“À, cô có muốn uống không?” Trí Quân lắc đầu.
“Ừ.” Hoàng Tịch Liên gật đầu rồi cầm ly, uống cạn trong một hơi. Lúc dập ly xuống bàn khẽ lẩm bẩm: “Đúng là thối nát, tất cả đều như nhau, bà đây cũng cóc cần!”
“Tịch Liên…” Trí Quân lại thảng thốt kêu lên.
“Chuyện gì? A…”
Hoàng Tịch Liên chưa kịp phản ứng, đã bị một lực đạo không hề nhỏ kéo xốc lên.
“Trí Quân, cô lái xe đi.” Đó là mệnh lệnh của Tề Thiếu Khanh.
Anh đã quay lại và khiêng cưỡng Hoàng Tịch Liên phải trở về với mình.
Trí Quân nhận được chìa khóa, cũng như Hoàng Tịch Liên rất bất ngờ, nhìn cô ấy bị anh không thương tiếc chế trụ sự đồng cảm của phụ nữ dâng lên, muốn cứu cô ấy nhưng phần nào e dè ánh mắt của Tề Thiếu Khanh nên đành lặng im, làm theo.
Kenji đang pha chế thức uống thấy cảnh này thoáng thương tiếc cho Hoàng Tịch Liên mà nhắc khéo Tề Thiếu Khanh: “Gia à, phụ nữ có xinh đẹp cỡ nào bị cậu đối xử như vậy thì cũng héo úa mà thôi.”
Tề Thiếu Khanh hiểu ý, biết rằng mình đã nặng tay với Hoàng Tịch Liên, nhìn xuống cũng thấy cô cắn môi nhịn đau lập tức nới lỏng cổ tay.
“Còn đau không?”
“Đồ khốn!” Hoàng Tịch Liên lập tức mắng.
Tề Thiếu Khanh không đáp, biết cô thật sự nổi giận rồi nên hạ giọng: “Được rồi, chơi đã chơi đủ, về thôi.”
“Cạch.”
Ném được Hoàng Tịch Liên vào trong xe Tề Thiếu Khanh lập tức theo chân ngồi ngay bên cạnh, Hoắc Duật Hy đã yên vị nằm ngửa ở ghế phụ không hay biết gì, cơ bản Trí Quân có thể lái xe đi ngay.
“Tổng tài, chúng ta đến Hàn Nguyệt trước phải không?” Cô vẫn chờ ý của anh.
“Ừ. Qua Hàn Nguyệt, rồi đến chung cư của cô.” Tề Thiếu Khanh dặn dò, nhưng không có chỗ dừng chân của Hoàng Tịch Liên trong đó. Dường như chuyện này anh sẽ tự giải quyết sau khi không còn ai khác trong xe nữa.
Hoàng Tịch Liên sau khi lên xe cũng yên lặng lạ thường, không phản kháng nữa, càng không nói với ai câu nào. Cô như vậy chẳng những không làm Tề Thiếu Khanh nguôi giận mà thêm phần bí bách trong lòng.
Không gian trong xe trở nên ngột ngạt, ngoại trừ Hoắc Duật Hy chẳng hay biết thì ba còn lại đều có tâm tư riêng.
Trên đại lộ rộng lớn chiếc xe vẫn cứ hòa vào màn đêm chậm rãi, đối với một số người đã gần có được thành quả tình duyên thì một số người còn lại mới bắt đầu chặng đường đầy gian nan.
Không ai biết trước được vận mệnh, nhân duyên là thứ tai nạn mà những sự vật vô tình đã va phải nhau.
Đó là duyên.
Tề Thiếu Khanh tin vào chữ duyên nhưng không muốn vì chữ nợ mà yêu, bởi nếu là nợ mới yêu thì đến khi hết nợ sẽ hết yêu. Cái anh muốn là hai người chẳng nợ nần gì nhau sẽ yêu nhau rồi mới nợ nhau, như thế thì mối quan hệ sẽ mãi không được cân bằng và hai người sẽ yêu nhau mãi mãi.
Thứ anh và Hoắc Duật Hy có là chữ duyên, nhưng chữ nợ lại quá ít ỏi, tiêu hết giữa chừng nên cuối cùng chỉ đến thế mà thôi. Một tình yêu nửa vời, để lại trong anh cái cảm giác vừa xa vừa gần, vừa là thương vừa là thích, hơn mức tình bạn nhưng chẳng bao giờ đến được cái đích của tình yêu.
Bây giờ anh lại nghĩ có lẽ bản thân đối với Hoắc Duật Hy giống hệt cảm giác năm xưa anh đối với Tiểu Bao vậy. Là tình thân, nhưng không thuần túy chỉ có tình thân.
“Tổng tài, đến nơi rồi.”
Khi xe dừng trước cổng biệt thự Hàn Nguyệt, Trí Quân khẽ giọng thông báo.
Lúc này bảo vệ của biệt thự tiến lên, nhìn thấy người trong xe là Tề Thiếu Khanh lập tức phát tay cho người mở cửa.
Xe chạy vào đến sân chính của biệt thự, Hàn thúc đã đứng sẵn ở sảnh chính đón người.
Trí Quân và Hoàng Tịch Liên không xuống xe, chỉ có Tề Thiếu Khanh vòng lên ghế phụ bế Hoắc Duật Hy xuống rồi đi vào biệt thự.
Lúc này Trí Quân mới có diệp nói riêng với Hoàng Tịch Liên: “Tổng tài luôn yêu thương Hoắc tiểu thư như em gái.”
Hoàng Tịch Liên vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa kính, có vài bụi tuyết rơi li ti, chắc là nghe được lời của Trí Quân nhưng cô lựa chọn sự im lặng, cả ánh mắt cũng không gợn sóng thật không biết là vui hay buồn.
Rất nhanh Tề Thiếu Khanh đã trở lại, vẫn không đổi vị trí lái xe với Trí Quân mà ngồi cạnh Hoàng Tịch Liên như để trông chừng cô.
Điểm đến tiếp theo là chung cư của Trí Quân, đợi cô ấy vào trong an toàn Tề Thiếu Khanh mới thảnh thơi đối phó Hoàng Tịch Liên.
“Tôi mong đây là lần cuối cùng trông thấy em trong dáng vẻ vừa rồi.”
Hoàng Tịch Liên không đáp.
“Tiểu Hy không giống như em, cô ấy đã là mẹ của một con trai, chuyện cần lo nghĩ đã không còn đơn giản, em đừng dùng bản tính phóng túng của mình mà dạy hư người khác, Tư Cảnh Hàn sẽ nổi điên.”
Hoàng Tịch Liên lại càng không đáp.
Tề Thiếu Khanh nhìn cô cứng đầu, thật sự thiếu kiên nhẫn: “Hoàng Tịch Liên, trả lời.”
“Tư Cảnh Hàn nổi điên cũng là tìm tôi, liên quan gì đến anh mà anh phải lên giọng dạy dỗ? Tôi có làm gì sai người khác cũng không chạy đến chỗ anh bắt đền, anh lo sợ cái gì?”
“Trước mắt với bên ngoài tôi cũng là chồng sắp cưới của em, với lý do này đã đủ làm tôi lo ngại em gây họa bắt tôi phải dọn tàn cuộc chưa?” Gần như là không ai chịu nhường ai.
Hoàng Tịch Liên cười hừ một tiếng, khẽ liếm môi: “Tề Thiếu Khanh, anh chẳng qua chỉ là con rể hờ của ba tôi thôi, không phải chồng sắp cưới của tôi. Chúng ta đã từng nói rất rõ ràng rồi.”
Sắc mặt của Tề Thiếu Khanh đanh lại, có lẽ là vì câu nói vừa rồi của Hoàng Tịch Liên, cũng có thể là do thái độ bất cần của cô, nhưng tóm lại thế nào thì tâm trạng của anh lúc này đã cực kỳ xấu.
Không thể phản bác lại điều kiện trước đây do chính mình đặt ra, trong lòng Tề Thiếu Khanh cứ như có một quả bom nổ chậm, đã bao lâu rồi không trải qua cảm giác bí bách thế này. Thật nực cười thay anh lại không đối phó nổi một người phụ nữ nhỏ bé.
Rốt cuộc, sau một lúc lâu im lặng, anh mới buồn bực giẫm mạnh chân ga, đem chiếc xe vun vút rời đi.
_______________
“Ting.”
Nửa khuya, trời càng thêm lạnh.
Tư Cảnh Hàn vừa ôm con trai ngủ vùi ở trong lòng vừa tranh thủ xem tài liệu trên điện thoại bù cho ngày hôm nay bị nó bát nháo nên không thể làm gì.
Vừa rồi là tin từ webchat của Tống Ly Ninh gửi đến. Mở ra, trong đó là một loạt những bức ảnh được chụp cùng ở một địa điểm, mà nhân vật chính không thiếu ở bất cứ ảnh nào chính là Hoắc Duật Hy.
Sau khi gửi ảnh, Tống Ly Ninh còn viết một câu kèm theo: Người phụ nữ anh hay gọi là của mình đây sao?
Tư Cảnh Hàn không nói quá nhiều, chỉ đáp bằng một câu mệnh lệnh: Về khách sạn ngay.
Bên kia lại đáp: Em không về.
Tư Cảnh Hàn viết: Không nghe lời thì đừng trách anh cho “hắn” biết em đang ở Trung Quốc.
Sau câu này của hắn, bên kia không còn hồi âm nữa, cứ như một giọt nước đã bốc hơi.
Tư Cảnh Hàn ở đây cũng không truy cùng giết tận, vì tâm tư của hắn đã rơi vào số ảnh có Hoắc Duật Hy trong đó. Cánh tay đang ôm Đại Bạch khẽ thu lại, thằng bé lập tức trườn lên ngực hắn, ngoe nguẩy cái mông rồi chép miệng ngủ tiếp.
Trong khi hắn vừa điệu con vừa đi làm thì người phụ nữ đáng hận kia lại đến quán bar say bí tỉ không thấy đường về? Đúng là chẳng ra thể thống gì nữa!
Hắn thật sự muốn gọi Đại Bạch dậy và cho thằng bé xem mommy mà thằng bé luôn miệng khen ngoan có bộ dạng gì sau lưng hai cha con họ.
“Píp píp píp.” Hằn học ấn một dãy số, hắn lập tức gọi đi.[Alo? Có chuyện gì vậy đại thiếu gia?] Bên kia mở đầu câu chuyện bằng một giọng điệu thiếu đứng đắn.
Đang khó chịu trong lòng, Tư Cảnh Hàn không nể mặt mà nói: “Lần sau còn chứa chấp người phụ nữ kia tôi nhất định tống cậu ra đường.”[Oái, thật oan ức quá. Khách đến quán của anh, anh lại đòi đuổi tôi, Tư tổng, anh vô lý rồi. Chẳng những thế người đó còn là bà chủ tương lai, anh nói tôi làm sao…]“Rốt cuộc người phụ nữ đó đến từ lúc nào, cậu cũng không biết thông báo cho tôi?” Tư Cảnh Hàn không đủ kiên nhẫn để nghe Kenji than ngắn thở dài, vào trực tiếp trọng tâm mà hắn muốn biết nhất.[Ơ, sao có thể, chẳng phải vì cô ấy giận dỗi anh mới cùng đám chị em đến chỗ tôi sao, thế nào tôi còn gọi cho anh để cô ấy nổi cáu?]Kenji vừa dứt lời Tư Cảnh Hàn đã bắt được một manh mối: “Làm sao cậu biết cô ấy tức giận với tôi?”[Trời ạ, cô ấy vừa uống vừa mắng đến mười tám đời tổ tông nhà anh, chỉ cần ở đó thì ai cũng nghe được. Chẳng những thế còn nói: bà đây cóc cần tên đàn ông rách nát đó, sẽ tìm vài anh đẹp trai tốt gấp trăm ngàn lần tên đàn ông rách nát đó để bao nuôi, bà đây có rất nhiều tiền, chằng cần chồng con gì nữa…]“Đủ rồi!” Tư Cảnh Hàn lạnh giọng ngắt ngang.[A hì hì, hình như tôi nói hơi nhiều thì phải.] Kenji bên kia che miệng cười mà không biết bên đang một cổ núi lửa đang chầu chực phun trào.
Bởi vì tiếng của Tư Cảnh Hàn hơi lớn đã làm Đại Bạch giật mình, thằng bé kêu ư ư hai tiếng trở mình.
Tư Cảnh Hàn vội dỗ, vỗ vỗ nhẹ nhè lên mông nhóc con: “Đại Bạch ngoan… ngủ đi.”
Đại Bạch dễ tính, nắm tay khẽ chà chà qua mũi mấy cái đã mất đi ý thức lần nữa, ngủ vui vẻ đến quên luôn Tổ quốc.
Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe được tiếng cười giễu cợt từ đầu dây bên kia, tên bartender Kenji đáng ghét giả vờ thương cảm: [Chậc chậc chậc, quả nhiên Tư tổng rộng lượng hơn người, có thể chấp nhận ở nhà làm ông bố bỉm sữa để vợ mình ra ngoài vui chơi được thoải mái, không phải lo âu, đúng là người chồng mẫu mực mà.]
“Cút.” Tư Cảnh Hàn cộc tính phun ra một chữ duy nhất rồi cúp máy.
Di động bị hắn chẳng thương tiếc nắm qua một bên, trằn trọc ôm con trai nằm xuống.
Nghĩ nghĩ thêm một lúc trong lòng càng thêm ấm ức, hắn cứ như một đứa trẻ hờn dỗi đứng ngồi không yên, lần nữa nửa nằm gượng dậy lần mò tìm điện thoại.
Người xấu số tiếp theo là Lạc Tư Vũ.
Tư Cảnh Hàn muốn hỏi cho ra lẽ rốt cuộc vì sao cả Tề Thiếu Khanh và hắn đều có mặt ở đó trong khi bản thân mình lại không biết gì, vừa ôm con trai bát nháo trong lòng dỗ dành vừa chăm chỉ kiếm tiền, rốt cuộc mẹ của thằng bé lại vó ngựa truy phong đi tìm thú vui.
Lạc Tư Vũ không giống như Kenji rất lâu sau mới bắt mới, dường như lúc trả cũng chẳng nhìn đến số điện thoại của ai gọi đến đã lạnh giọng: [Ai?]
Cứ như là băng và lửa va chạm với nhau, Tư Cảnh Hàn là lửa còn Lạc Tư Vũ là băng, nhắc đến đều là vì phụ nữ mà trở nên thiếu bình tĩnh.
“Là mình đây.” Tư Cảnh Hàn đáp bằng giọng chẳng mấy vui vẻ.
Bên kia Lạc Tư Vũ cũng dừng lại giây lát, sau đó là tiếng hầm hừ của hắn như thể đang đe dọa ai đó.
Tư Cảnh Hàn không phải muốn nhiều chuyện nhưng trời sinh thính giác nhạy bén có thể nghe được đó là tiếng nức nở kìm nén của một người phụ nữ.
Bây giờ bản thân hắn đột nhiên cảm thấy có lỗi với Lạc Tư Vũ.[Cậu nói đi.] Lạc Tư Vũ thay đổi thái độ, bởi vì theo suy đoán của hắn có thể Đại Bạch đang nằm ngay bên cạnh Tư Cảnh Hàn.
Lời truy vấn của Tư Cảnh Hàn đột nhiên trở nên cứng nhắc khó mở miệng. Giống như không hỏi thì hắn sẽ rất bứt rứt, nhưng hỏi rồi lại cho thấy hắn đang ghen tuông vô cớ.
“Ngày mai cho đóng cửa DJ.”
Hắn nói một câu tuy chẳng liên gì nhưng Lạc Tư Vũ nội công thâm hậu, ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn bao lâu nay nên ý của hắn là gì Lạc Tư Vũ chỉ cần nghe sơ cũng đã ngửi ra: [Là không vui chuyện Tiểu Hy đến đó tìm vui sao? Lúc nãy mình và Tề gia đang bàn công việc của hôn lễ thì từ chỗ người của anh ấy biết được Tịch Liên với Tiểu Hy đang ở đó nên mới tới xem sao. Cậu đừng nghĩ nhiều.]
Lời giải thích của Lạc Tư Vũ như một liều thuốc an thần giúp Tư Cảnh Hàn yên tâm, hắn hắng giọng, điệu bộ thông thả như chẳng mấy để ý: “Khuya rồi, Đại Bạch rất thính tai, mình cúp máy đây.” Đạt được mục đích rồi hắn cũng nên buông tha cho người ta.
Hiếm khi Lạc Tư Vũ cao hứng cùng phụ nữ dây dưa, là bạn tốt hắn phải tạo điều kiện mới đúng.
Sau khi Tư Cảnh Hàn cúp máy, Lạc Tư Vũ cũng không kịp đàng hoàng để di động của mình về chỗ ngay ngắn, cứ thế cho nó trượt xuống giường, bên trên mớ quần áo hỗn độn.
Người phụ nữ cam chịu run rẩy bên dưới người hắn nước mắt rưng rưng vẫn không lay chuyển được chút tâm ý nào của bạo quân.
“Đừng hỏi vì sao bản thân bị ăn tươi nuốt sống, có trách thì trách bản thân em từ đầu không biết nghe lời!”
“A…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...