"Phịch."
Hoắc Duật Hy ngồi sụp xuống ghế sofa, đã bốn tiếng kể từ khi Tư Cảnh Hàn đi khỏi biệt thự, một cỗ sợ hãi tràn ngập lòng khi cô đã tìm khắp nơi xung quanh biệt thự vẫn không tìm được hắn.
Chẳng lẽ hắn rời đi thật?
Không đâu, hắn làm sao to gan đến như vậy, hơn nữa là hắn làm sai thì cớ gì phải uất ức giận lẫy?
Dù nghĩ thế nhưng Hoắc Duật Hy không khỏi run rẩy, cô đã gọi cho Hoàng Tịch Liên, hắn không có đến chỗ cô ấy. Cô lại không dám gọi cho Mặc Lạc Phàm, nếu như để anh biết cô không chăm sóc tốt cho Tư Cảnh Hàn nhất định sẽ đem hắn đi.
Nhưng mà nếu như không gọi thì làm sao tìm được người đây, đã khuya như vậy rồi, trời càng thêm lạnh một mình Tư Cảnh Hàn thân cô thế cô lại không có tiền trong người thì phải làm sao, cô chỉ có một mình càng không đủ sức tìm hắn.
Hoắc Duật Hy nghĩ đến đây bỗng thấy bất lực và tủi thân, cô ôm mặt khóc: "Tư Cảnh Hàn..."
Cô đã sai rồi sao, giá như lúc đó cô đừng nói những lời như thế thì hắn đã không bỏ đi rồi, cô vậy mà lại đuổi hắn khỏi nhà trong khi trước đó đã hứa không bỏ rơi hắn dù bất cứ hoàn cảnh nào.
Thẩm Vy kia là cái gì chứ mà cô phải bận tâm, giữa hai người có biết bao biến cố còn khó khăn gấp trăm lần so với hai chữ Thẩm Vy đều đã vượt qua, thế mà bây giờ cô lại vì một tiểu tiết mà nổi cáu với hắn, cô thật là thiếu tiền đồ!
"Hoắc Duật Hy, sao mày lại ngốc như vậy hả!" Cô tự đấm đấm vào vai của mình một cách dằn vặt, bây giờ người đã đi mất rồi mới bình tĩnh mà suy nghĩ thì có lợi ích gì?
Hắn một mình nếu như có chuyện gì không hay xảy ra thì cô lấy cái gì mà đền cho sai lầm của mình đây, người khác tha thứ cho cô thì cô cũng không tha thứ được cho chính mình.
"Hư hư hư..." Hoắc Duật Hy sụt sùi, nghĩ đến việc bản thân nói cho Mặc Lạc Phàm biết tin có lẽ anh sẽ đưa Tư Cảnh Hàn đi nhưng sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc cô giấu anh để cho Tư Cảnh Hàn lạc giữa đường gặp nguy hiểm.
Cô không thế ích kỷ như thế.
"Píp píp píp..." Hoắc Duật Hy không do dự nữa, ấn số gọi đi, bên kia lập tức bắt máy: [Tìm được chưa?]
"Anh... anh Lạc Phàm, em là Tiểu Hy đây..." Hoắc Duật Hy hơi ngẩn ra, đầu dây bên kia lập tức im bặt, sau mấy giây mới định thần: [À, Tiểu Hy hả, ha ha... có chuyện gì vậy?]
Giọng cười của Mặc Lạc Phàm rất gượng gạo làm người ta phải nghi ngờ nhưng lúc này Hoắc Duật Hy cũng rất gấp nên không mấy chú tâm, chưa chi đã hu hu khóc: [Tư Cảnh Hàn bỏ đi mất rồi, hư ư...]
[Tiểu Hy, em nói sao?] Quả nhiên Mặc Lạc Phàm cả kinh thốt lên: [Hắn đi khi nào?]
"Được bốn tiếng rồi. Em và hắn cãi nhau, em giận lẫy có lỡ đuổi hắn đi, chắc là hắn đi thật rồi, oa..." Tiếng khóc của Hoắc Duật Hy không kìm nén được, òa lên như đứa trẻ. Mặc Lạc Phàm càng thêm rối trí: [Được rồi, được rồi em đừng khóc, anh sẽ cho người đi tìm hắn ngay, ở nhà đợi anh biết không? Anh cúp máy đây.]
Sự vội vã của Mặc Lạc Phàm làm Hoắc Duật Hy thêm bất an, hôm nay anh ấy có vẻ rất lạ như đang gặp chuyện gì khẩn cấp còn cấp thiết hơn cả Tư Cảnh Hàn mất tích nữa.
Cô chưa kịp đào sâu suy nghĩ thì điện thoại lần nữa reo lên, cứ tưởng là Mặc Lạc Phàm gọi lại nhưng không phải, đó là em trai của cô - Hoắc Duật Thiên.
Tiểu Thiên sao lại gọi cho mình?
Sau khi mua được kem, Tư Cảnh Hàn dẫn tên nhóc vừa câu chân mình ở quán kem đến một góc cây gần trạm xe buýt để ngồi, hắn rất chu đáo để cậu nhóc ngồi trong lòng mình ủ ấm.
Đó là một tên nhóc lùn tít, béo tròn, trắng muốt, cả người cậu nhóc được trang bị quần áo giữ nhiệt cẩn thận đến nổi chỉ ló được khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt ra.
Bàn về ngũ quan của nó thì chưa từng có đối thủ nào có thể vượt qua dù gái hay trai.
Cả Tư Cảnh Hàn cũng không bằng nó.
Sau khi một lớn một bé trắng trẻo định vị được chỗ ngồi thì bắt đầu chuyên mục chính, Tư Cảnh Hàn cắn một miếng nhỏ thì nhóc con cắn một miếng lớn, để lại dấu răng chi chít trên cây kem, cả hai đều rất trật tự, giống như nhau từ lúc mở miệng đến lúc ăn.
"Tiểu Bạch, kem chảy kìa, liếm liếm..." Khi thấy đỉnh kem sắp đổ xuống thằng bé cất giọng đớt đát hối thúc Tư Cảnh Hàn, nghe lời nó hắn liền trùng tu lại hình dạng cho cây kem.
"Xem kìa, dễ thương thật đấy!"
"Chụp lại tấm đi."
Từ lúc Tư Cảnh Hàn dẫn theo tên nhóc mập mạp này ngồi xuống đã thu hút thêm không ít người, đặc biệt là khi nhóc con tháo khăn choàng của mình ra cùng choàng với hắn đã để lộ ngũ quan tiểu yêu nghiệt.
Khi thấy có người vây quanh để chụp hình mình nhóc con không hề lạ lẫm hay sợ hãi, vẫn như của một tay ôm cổ Tư Cảnh Hàn, một tay cầm cây kem liên tục liếm.
Đương nhiên là bản tính tham ăn khiến cậu quên mất sự đời, còn tròn xoe cặp mắt nhìn màn ảnh.
Không biết là cố tình hay trùng hợp nhưng lớp trong quần áo của cậu nhóc cũng là một bộ đồ ngủ có họa tiết gấu trúc y hệt của Tư Cảnh Hàn làm hai người càng giống nhau hơn, chỉ có vẻ mặt tham ăn ngốc nghếch cùng với thân hình ngắn tủn là hơi khác so với hắn.
Đa phần là các cô gái trẻ hóng hớt nhan sắc của người lớn rồi bị mê hoặc bởi đứa nhỏ, có người không nhịn được đứng tại chỗ cảm thán: "Gen tốt quá đi thôi, tôi muốn rụng trứng luôn đây này!"
"Ai cho cậu rụng mà rụng?" Người đi bên cạnh lập tức dập tắt ý định của cô bạn, đổi lại không thấy Tư Cảnh Hàn khó chịu nên chụp hai người mẫu với hai kích cỡ lớn nhỏ ở nhiều góc độ hơn.
Tư Cảnh Hàn phải giữ đứa nhỏ cũng không tiện đuổi đám đông đi chỗ khác đành an phận ngồi im, đến khi kem ăn hết, người ta cũng chụp đủ rồi nên tản đi bớt, bây giờ hắn mới ôm cậu nhóc trong lòng đổi sang tư thế khác.
"Tiểu Bạch, rụng trứng là gì vậy? Trứng mọc ở trên cây hả?" Bây giờ thì thằng bé bắt đầu thắc mắc, vừa nghe đến món trứng yêu thích có thể hái được trên cây bèn hỏi ngay.
Đối với câu hỏi ngây thơ của nhóc con, Tư Cảnh Hàn không hề lúng túng, còn ôn tồn trả lời: "Đúng vậy, nhưng phải đợi em lớn rồi mới nhặt được."
"Hả, phải đợi đến lớn sao?" Nhóc con có phần tiếc nuối: "Đại Bạch muốn mau... mau lớn quá, vừa có thể giống như Tiểu Bạch không cần làm việc cũng có thể ăn ngon, vừa... vừa được nhặt trứng nữa."
Trên trán Tư Cảnh Hàn chạy đầy hắc tuyến, biểu cảm cũng thối ra nhưng sau đó là chuyển sang căm phẫn, nghĩ đến Mặc Lạc Phàm đã dạy cho tên nhóc này cái đạo lý không cần làm việc cũng được ăn ngon bằng cách làm con vịt giống hắn thì thật muốn đấm cho anh vài phát!
"Bụp bụp!"
"A..."
Mặc Lạc Phàm đau đớn lăn cù ra đất, quả thật đã ăn phải mấy đấm liền.
"Tề gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà..." Anh ấy khóc lóc cầu xin người đàn ông cao lớn phía trên tha mạng nhưng Tề Thiếu Khanh bị Lạc Tư Vũ kéo lại vẫn chưa hết phẫn nộ đạp một cái nữa lên mông của Mặc Lạc Phàm khiến anh ấy nằm bẹp dí ra đất không thể bò nổi.
"Tôi đã dặn cậu không được tùy tiện một mình đem thằng nhóc đi đâu cả, cậu lại không nghe, bây giờ biết hậu quả chưa hả?!"
Mặc Lạc Phàm sợ hãi nói liều: "Mình thề là cái tên nhóc mập lùn đó thực sự giống bố nó, một bụng gian manh, rõ ràng là mình canh rất kỹ..."
"Còn dám ngụy biện, nó nhỏ như vậy có thể lừa được một đại bác sĩ như cậu sao? Mặc Lạc Phàm, cậu muốn chết...!" Nói đến đây Tề Thiếu Khanh lại phẫn nộ muốn đạp cho Mặc Lạc Phàm thêm vài phát.
Lạc Tư Vũ là người bình tĩnh hơn cả, trước kéo Tề Thiếu Khanh lại sau lôi Mặc Lạc Phàm ngồi lên ghế, dỗ dành tâm tình của cả hai.
"Cả thành phố K này đều là người của chúng ta, thằng nhóc sẽ nhanh chóng được tìm ra thôi."
"Nếu thời tiết hiện tại không khắc nghiệt thì tôi đã không đến nổi lo lắng rồi." Tề Thiếu Khanh hằn học nói một câu, quay sang Mặc Lạc Phàm: "Nếu nó mất một sợi tóc nào tôi liền cho người cạo trụi người cậu!"
"Tề gia, sao cậu có thể thiên vị như vậy?" Mặc Lạc Phàm giãy chết không chịu: "Rõ ràng là thằng nhóc kia gây chuyện thả hai con chó béo núc kia ra mình phải xuống xe để bắt lại chứ, ai biết nó lại trèo ra được bằng cách nào?"
"Cậu không biết ôm nó theo à?"
"Nhưng bên ngoài trời rất lạnh, mình cũng vì nghĩ cho sức khỏe của nó thôi." Nói thế nào thì Mặc Lạc Phàm cũng có đường ngụy biện, anh nói nhiều đến nổi Tề Thiếu Khanh phải nhíu mày, dọa đánh thêm lần nữa. Bây giờ thì anh ấy thức thời im miệng nhưng vẫn không quên lầm bầm càm ràm.
Rõ là Tề Thiếu Khanh thay đổi rồi, từ lúc gặp được thằng nhóc lùn kia thì lúc nào cũng xem nó như bảo bối, ai vừa đụng vào nó thì chẳng nói hai lời đã xử lý người đó không còn manh giáp, giống hệt như cách anh bảo vệ Tư Cảnh Hàn lúc nhỏ.
"Binh binh binh!" Mặc Lạc Phàm nằm ngửa mặt lên trần nhà, ấm ức đập tay bình bịch vào sofa: "Quá đáng lắm luôn!"
Anh nói như vậy thôi nhưng cũng đủ hiểu là đang nói ai quá đáng, điều đáng nói là bởi vì anh kích động như vậy chẳng ai chú ý quan tâm ngoài hai con chó Đại Ngáo và Gâu Đần, chúng nó đua chân nhau chạy đến ngồi xuống trước sofa, le lưỡi nhìn anh ấy, bộ dáng khuôn mặt như đang cười.
Anh nghe tiếng thở, thì ngó mắt ra, thấy hai con chó là nguyên nhân đầu xỏ gây ra mọi chuyện thì gắt lên với chúng nó: "Le cái gì mà le, ông làm món cầy hết bây giờ tin không?"
"Thử làm xem?"
Lập tức giọng nói lạnh lẽo của Tề Thiếu Khanh trầm thấp vang lên tấn công tinh thần Mặc Lạc Phàm cực độ.
Anh ấy lập tức ỉu xìu đẩy cái mặt thối của Đại Ngáo ra, nó còn tưởng anh giỡn với nó nên hăng hái nhào vào hơn.
"Tránh ra, cái thân mập này!" Mặc Lạc Phàm la oai oái, hai con chó càng vui vẻ trèo hẳn lên trên sofa ngồi với anh.
"Nặng quá, xuống ngay!" Anh hét rồi lại đẩy, hai con chó ôm chặt hơn, gộp lại thì chúng nó cũng phải nặng bằng hoặc hơn anh, thật là cả nhà chủ tớ gì của Tư Cảnh Hàn cũng là để dành hành hạ anh mà!
A hu hu, Đại Bạch, rốt cuộc tên ngốc nhà người đang ở đâu?!
"Ở đây, ở đây nè..." Đó là tiếng của Đại Bạch nhưng là để kêu Tư Cảnh Hàn, nhóc con chỉ ngón tay nhỏ xíu của mình ra hướng ánh mắt của hắn về phía chiếc xe đã dừng lại bên đường từ rất lâu.
Ôm cổ Tư Cảnh Hàn để cái thân thể múp míp có thể đứng cao hơn là thói quen của cậu nhóc, cái má có thể búng ra sữa liên tục chép miệng thổi bong bóng rồi lại tấm tắc khen: "Xe đẹp... đẹp Tiểu Bạch nhỉ?"
Để chiều lòng nhóc con Tư Cảnh Hàn gật đầu một cái, ánh mắt cũng bị thu hút bởi người ngồi trong xe.
Bên trong chiếc xe đắc tiền đậu ở đối diện, một người đàn ông với đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt nãy giờ vẫn quan sát hai thân ảnh đang núm níu lấy nhau một cách chật vật nhưng không kém phần đẹp đẽ và thu hút. Hắn ta đặc biệt chú tâm đến Tư Cảnh Hàn, trong đôi mắt màu lam đó chứa đựng những gì hắn ta muốn biết cho tường tận, rốt cuộc là thật hay giả dối đây?
Một lúc sau hắn ta từ chiếc xe thương vụ xa hoa cũng mở cửa bước xuống, không chần chừ giây phút nào mà băng qua đường đi đến chỗ thằng nhóc gọi Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn.
Chỉ là người đàn ông với dung mạo hoàn mĩ không đến quá gần, cách chừng hai mét chỗ của Đại Bạch hắn ta nhẹ nhàng ngồi xổm xuống rồi dang tay ra, gọi nhóc đến chỗ mình.
Ở trong ngực của Tư Cảnh Hàn nhân vật chính lúc này thoáng cử động, rạng rỡ nhận ra người đàn ông ngay: "Anh trai đẹp đẹp..." Nhóc con rời khỏi chỗ Tư Cảnh Hàn lật đật chạy tới chỗ người đàn ông, rồi tự nhiên ôm lấy hắn.
Ngũ quan vốn luôn lạnh lùng và nghiêm nghị của người đàn ông lúc này cũng phải dãn ra, hắn ta không ngần ngại hôn thật kêu lên cái má bánh bao của Đại Bạch một cách thương mình và nhớ nhung.
Đại Bạch bị hôn ngửa đầu cười khanh khách, cũng giống như lúc ôm Tư Cảnh Hàn nó ôm cổ người đàn ông rồi chỉ chỉ về phía ngược lại: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của Đại Bạch đó, đẹp trai không?"
Sự khoe khoang của Đại Bạch khiến người đàn ông phải nở nụ cười, hắn ta ôm nhóc lên tiếng gần hơn đến trước mặt Tư Cảnh Hàn, quả nhiên nhóc là một phiên bản mini của hắn.
Cho dù là một làn da, một cái chớp mắt cũng không sai khác. Thậm chí nốt ruồi son trên mắt trái cả hai đều có giống hệt như nhau, không có chút pha tạp nào từ hình dáng của người mẹ, bảo sao Tư Cảnh Hàn đối với tên nhóc mập mạp này dù có phải hy sinh tình yêu với chị của hắn ta cũng chấp nhận.
Thấy người đàn ông cứ chăm chú nhìn mình Tư Cảnh Hàn cũng tỉ mỉ quan sát đối phương, nhưng không nói gì cả.
Sau cùng là người đàn ông kia lên tiếng trước, có thể xem như là một lời khen ngợi tấm tắc mà cũng có thể xem là một sự chế nhạo: "Quả nhiên mắt của chị gái tôi rất tốt, chọn được một người thế này trong trăm vạn con người."
Tư Cảnh Hàn xem như không hiểu ý của hắn, miễn đáp, đôi mi dài quạt một cái trên khuôn mặt trắng trẻo, muốn giành lại Đại Bạch nhưng người đàn ông kia đưa tay năng cản, thuận tiện bắt lấy cổ tay của hắn mạnh mẽ kéo về phía của mình.
Khi mắt chạm mắt, người đàn ông xoáy mâu quang ngoan độc dò xét sự trong sáng nơi đáy mắt của Tư Cảnh Hàn rốt cuộc là thật đến đâu, đến giờ phút này hắn ta vẫn không sao tin tưởng được.
Lúc này Tư Cảnh Hàn không hề sợ hãi trước khí tiết lẫm liệt của đối phương nhưng ánh mắt thì nổi lên chút dao động, gờn gợn.
Qua một lúc lâu, thấy anh đẹp trai cứ trừng mắt nhìn Tiểu Bạch của mình mãi làm, Đại Bạch không hiểu, vỗ vỗ lên ngực của hắn ta, chu môi kêu: "Anh đẹp trai, Đại Bạch ngộp thở quá..."
Người đàn ông và Tư Cảnh Hàn lập tức có phản ứng nhìn đến cậu nhóc béo tròn đang bị kẹp giữa hai người đàn ông mà kêu la. Người đàn ông nén cười bưng nhóc lên trước mặt, đương nhiên tứ chi với chiều dài khiêm tốn khiến nhóc đung đưa như một con lật đật.
"Anh đẹp trai hôn... hôn." Đại Bạch cố giơ tay chạm vào mũi của người đàn ông mà nũng nịu.
Đương nhiên yêu cầu của nhóc lập tức được đáp ứng, người đàn ông bình thường không thích nói cười này duy chỉ đối với nhóc con là không tiết kiệm tình cảm.
Trước khi hắn ta trả Đại Bạch lại cho Tư Cảnh Hàn thì tháo khăn choàng của mình ra choàng cho thằng bé, sau lại nói gì đó với nhóc thêm vài câu rồi mới hoàn lại cho cố chủ.
Ôm trong tay Đại Bạch khiến Tư Cảnh Hàn thấy yên tâm hơn, ánh mắt nhìn người đàn ông với vẻ nghi hoặc. Người kia đứng thẳng, chỉnh lại cổ áo của mình, cao quý như một vị vương gia, giọng nói trầm nhưng lạnh nhạt, nhìn Tư Cảnh Hàn một cái đầy khiêu khích: "Em gái Tư Nhiên của anh tạm thời tôi sẽ trông chừng hộ."
Chỉ như vậy người đàn ông đã ngạo nghễ xoay người bỏ đi, trước lúc lên xe thì ấn điện thoại gọi đi một cú điện thoại: "Chị đến quảng trường thành phố đón người này."
Quảng trường thành phố K chưa bao giờ hết tấp nập.
Hoắc Duật Hy lật đật đến nơi cả áo khoác cũng chưa kịp mặc, cứ như vậy phi nước đại đi tìm tên gia hỏa bỏ nhà ra đi rồi bị lạc đường.
Lúc cô nhìn thấy hắn đó là kh hai người cách nhau gần 200 mét, giữa bao nhiêu người qua lại tấp nập nhưng chỉ cần nhìn thấy một chấm nhỏ vóc dáng thì cô cũng có thể nhận ra đó là người đàn ông mình tìm kiếm.
Niềm vui bỗng chốc hóa thành xúc động, cô không chế trụ được lòng mình mà ôm mặt cảm tạ trời phật, hắn không nhưng thấy cô nhưng chỉ cần để cô nhìn thấy hắn như vậy lúc này cũng đã đủ rồi.
Cô chạy thật nhanh về phía Tư Cảnh Hàn, bỗng thấy dáng vẻ ngồi thu người lại giữa trời tuyết của hắn thật đáng thương, cô càng thêm tự trách mình, sao cô lại có thể chấp nhặt với một người bị bệnh, thân thể lại yếu ớt nữa chứ. Lòng đố kỵ của phụ nữ đã lấn át tình yêu của cô.
Cô cần một tình yêu vị tha hơn.
Cô nghĩ thế.
"Bịch bịch bịch..."
Những bước chân cuối cùng đã lấy hết hơi sức của Hoắc Duật Hy, trong hơi thở buốt thốc cô kêu khẽ một tiếng: "Tiểu Bạch..."
Tư Cảnh Hàn đang cúi đầu nhìn vào trước ngực nghe tiếng bước chân nặng nề cũng ngẩn đầu lên xem, vậy mà người đến lại là Hoắc Duật Hy khiến hắn vừa kinh ngạc vừa thoáng qua run rẩy.
Hốc mắt tự dưng đỏ ngầu, đứng bật dậy tiến tới hai bước rồi khựng lại như nhớ ra một cái gì, hắn quay mặt nhìn sang hướng khác một cách cố chấp làm Hoắc Duật Hy lo lắng lần nữa gọi:
"Tiểu Bạch, em sai rồi, anh về nhà đi."
"Không về!"
Trên đời này có một loại người, đó là khi bị ai đó xua đuổi thì rất khát cầu được người đó lần nữa thu nạp, nhưng một khi người ta nhượng bộ hạ mình thì bắt đầu giả vờ giận dỗi, làm giá, muốn được dỗ dành.
Hoắc Duật Hy nghĩ Tư Cảnh Hàn lúc này chính là kiểu người như vậy.
"Bà xã đã bảo đi thì đừng về nên ông xã có đói chết cũng không về đâu."
"Tiểu Bạch..."
"Bà xã đừng qua đây." Hắn đưa tay ngăn cô tiến tới: "Bà xã về đi, không cần lo cho ông xã nữa, ngày mai ông xã đến chỗ của Mặc Lạc Phàm, bà xã không cần tốn tiền nuôi ông xã nữa."
Hắn rất ngoan cố cũng rất độc miệng đánh ngay chỗ đau của Hoắc Duật Hy, cô vội nói: "Tiểu Bạch em sai rồi, đừng giận em nữa, đối với anh vật chất làm sao có thể đem ra cân đo chứ?"
"Vậy sao?" Tư Cảnh Hàn quệt mũi, cười hắt một tiếng: "Nhưng đó là bà xã không biết ông xã có rất phiền phức đó thôi, đợi đến khi biết được chắc chắn bà xã sẽ lại nổi giận, lại muốn đuổi ông xã đi cho mà xem. Thôi thì bây giờ ông xã tự rời đi, bà xã sau này cũng không phải khó xử."
"Tư Cảnh Hàn! Anh nghĩ cái gì vậy hả, chuyện của anh cũng là chuyện của em, làm sao có thể coi là phiền phức? Anh mau qua đây đi."
Hoắc Duật Hy nghiêm túc nói, đối với Tư Cảnh Hàn cô phải nghĩ thông nhiều chuyện hơn.
Dường như còn ngờ vực lời của cô, người đàn ông chần chừ: "Là thật sao? Chuyện gì của ông xã bà xã cũng chấp nhận được?"
"Đúng vậy."
"Bà xã hứa đi."
Hoắc Duật Hy giơ tay lên trời.
"Đã được chưa, anh mau qua đây đi."
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn mới chịu xoay người lại: "Bà xã..."
"Mommy..."
Đồng thanh có hai tiếng gọi cùng cất tiếng, Hoắc Duật Hy ban đầu không để ý, sau đó lại ngẩn ra.
Tư Cảnh Hàn còn đứng tại chỗ, nhưng mà đột nhiên từ sau chân hắn một cái đầu nho nhỏ ló ra, cười tít mắt, đớt đát gọi: "Mommy..."
Hoắc Duật Hy còn tưởng mình bị sốc nhiệt nên hoa mắt, ngẩn ra rồi lại dụi dụi mắt, làm sao có chuyện Tư Cảnh Hàn đột nhiên phân thân biến thành hai người được.
Nhưng cái thân ảnh nhỏ càng chuyển động thì càng sống động, chân thực đến nổi mà khi nó và Tư Cảnh Hàn cách nhau một khoảng cô còn há hốc mồm.
Đều là đồ ngủ hình gấu trúc, đều là ngủ quan tinh sảo, chỉ có khác size, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, một gầy một béo.
"Bịch."
Cô hốt hoảng lùi lại hai bước, không nói thành lời.
Cái cục bột có hình dáng giống Tư Cảnh Hàn nhanh chóng ly khai khỏi chỗ hắn, lon ton chạy đến trước mặt của cô, đưa hai tay ngắn tủn, múp míp ra: "Mommy, bế bế..."
Hoắc Duật Hy như bị điểm huyệt, trái tim ở trong lòng ngực sắp vỡ tung, như một cái trống đập liên hồi, đau nhức và nghẹt thở, trước nhìn thằng bé sau lại nhìn Tư Cảnh Hàn, tất cả đều trở nên run rẩy: "Tư Cảnh Hàn? Con em..."
Lúc này Tư Cảnh Hàn cũng từ từ tiến tới, bước đi có chút liêu xiêu, khi đến bên cô hắn lại mỉm cười nhợt nhạt: "Bà xã thấy không, bà xã không chấp nhận được."
"Phịch."
"Tư Cảnh Hàn..."
__________
Sáng hôm sau.
Biệt thự Hàn Nguyệt hôm nay huyên náo hẳn ra, từ sớm tất cả đã có một màn công khai đối chất rõ ràng.
"Bộp!"
Nhóc con Đại Bạch được ném lên người Tề Thiếu Khanh như một cục bột, anh dễ dàng ôm được nhóc, ngược lại nó còn rất vui vẻ cười khanh khách mà không biết rằng xung quanh mình người lớn đang gài đầy bom đạn.
"Nó là ai?" Hoắc Duật Hy chỉ vào Đại Bạch, hỏi chổng không.
Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ cùng sà xuống ngồi cạnh Tư Cảnh Hàn đang cúi mặt, hỏi hắn chuyện tối qua là thế nào thì hắn lắc đầu từ chối kể.
Có lẽ người luôn giữ được bình tĩnh tốt nhất là Tề Thiếu Khanh lúc này cũng phải cứng miệng, đầu tiên anh nhìn sang Tư Cảnh Hàn: "Cậu nói cho Tiểu Hy biết hết rồi?"
Hoắc Duật Hy lập tức chắn ngang tầm mắt của anh, thật sự thì tối qua Tư Cảnh Hàn đã ngất xỉu do sốc nhiệt trước khi cô gặng hỏi được gì, cho đến sáng hôm nay hắn vẫn một mực im lặng, bây giờ các anh đã đến cô nhất định phải đánh phủ đầu.
"Em hỏi anh, sao anh lại quay sang hỏi anh ấy, sợ bại lộ cái gì?"
Tề Thiếu Khanh vẫn ôm Đại Bạch, đều đều vỗ vỗ lên mông của nó trấn an, đổi ngược lại muốn cùng Hoắc Duật Hy thương lượng: "Chuyện này chúng ta bình tĩnh nói được không, anh..."
"Anh là bất đắc dĩ phải không?" Cô không cho anh vòng vo, tức giận ngồi xuống, nhưng nhanh chóng tủi thân: "Em hỏi anh lần nữa, nhóc con này là ai?"
"Tiểu Hy, nó là em trai..." Mặc Lạc Phàm cố cứu vãn tình thế nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy sát khi của Hoắc Duật Hy thì đành biết điều sữa miệng: "... là con trai của Tiểu Bạch."
"Em cũng đoán được rồi. Cho nên đây là lý do các anh sống chết không cho em đến biệt thự Hàn Nguyệt để chăm sóc Tư Cảnh Hàn và tìm đủ mọi cách để đưa hắn về chỗ các anh, để hắn có thể gặp con trai của mình?" Giọng nói của cô vừa lạnh vừa run, cả đêm cô không ngủ được, chỉ chờ đến sáng để đến đây đối chất.
Nhưng tại sao Tư Cảnh Hàn lại có một đứa con trai, trong khi đó đứa con của cô thì đã...
Đầu tiên Tề Thiếu Khanh nhìn biểu hiện của Hoắc Duật Hy đến đây thì đã biết cô đoán được mối quan hệ của Tư Cảnh Hàn và Đại Bạch nhưng sau khi quan sát thêm một lúc anh liền nhận ra cô đích thị đã hiểu sai vài vấn đề.
Có lẽ Lạc Tư Vũ cũng nhận ra điều đó, trước tiên xoa dịu tâm tình của Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, chính vì sợ em biết được sự thật sẽ đau lòng nên bọn anh mới luôn che giấu, mặt khác muốn em quên Tư Cảnh Hàn sống một đời tự tại."
"Vậy nó là thành quả của hắn với con gái của ông Thác sao?" Hoắc Duật Hy ôm mặt thở dốc.
"Không phải, không phải." Mặc Lạc Phàm lập tức xua tay: "Tiểu Hy em yên tâm, Đại Bạch là được thụ tinh trong ống nghiệm."
"Thụ tinh trong ống nghiệm? Vậy mẹ của đứa bé là ai?" Hoắc Duật Hy bây giờ vẫn là một mớ hỗn độn trong suy nghĩ. Tối qua Tư Cảnh Hàn ngất xỉu, chỉ còn Đại Bạch và cô, cô đã cố hỏi nó, nó là ai, nhưng thằng bé luôn khăng khăng mình là em trai của Tư Cảnh Hàn. Ai đã dạy nó nói như vậy?
Tại sao nó lại nhận là em trai của hắn?
Nhắc đến chuyện này Mặc Lạc Phàm nói như thật: "Chuyện này vì để không giữ lại hậu hoạn cho Tiểu Bạch nên anh đã cho người chọn ngẫu nhiên một trong những tế bào trứng tốt của bệnh viện, sau đó thì danh sách được chọn đã bị tẩy trắng nên mẹ đứa bé là có lẽ không một ai biết."
Hoắc Duật Hy dường như bị rút hết hơi sức, ngồi bệch trên ghế sofa. Đại Bạch thấy cô thẩn thờ như vậy thì trèo khỏi người Tề Thiếu Khanh, bò đến: "Mommy, mommy làm sao thế?"
Nghe nhóc gọi Hoắc Duật Hy rốt cuộc có phản ứng, cúi đầu nhìn đến khuôn mặt trắng hồng như cái bánh bao kia thì cố gắng mỉm cười: "Không, mommy không sao cả, Đại Bạch đến đây."
Nhóc con lập tức phi lên người của cô, chu môi vảnh ngón tay: "Mommy, Đại Bạch muốn uống sữa sữa..."
Ở một bên, Tư Cảnh Hàn nghe con trai đòi ăn thì lục đục mở chiếc túi giữ nhiệt ra, lấy bình sữa đưa cho Đại Bạch.
Nhóc con ham ăn đưa hai tay nhận lại rồi hăng say uống, vừa uống lại vừa đạp đạp hai chân lên trời như thường ngoạn.
Quả thật một màn như vậy khiến trái tim Hoắc Duật Hy không khỏi đau đớn.
"Tiểu Hy, bây giờ em cũng biết Cảnh Hàn có con riêng, vậy nên chuyện hắn với em có lẽ..."
"Anh lại định chia cắt chúng em?" Hoắc Duật Hy bén nhọn nhìn Lạc Tư Vũ thừa cơ muốn đưa Tư Cảnh Hàn trở lại.
Không chỉ riêng Lạc Tư Vũ mà hai người đàn ông còn lại đồng thời kinh ngạc nhìn Hoắc Duật Hy: "Tiểu Hy, chẳng lẽ em định..."
"Đúng vậy, nếu không biết mẹ của Đại Bạch là ai thì xem như nó chỉ có Tư Cảnh Hàn là ba thôi, mà của hắn thì chính là của em."
"Tiểu Hy, không được đâu, chuyện này sao có thể. Em sẽ chịu uất ức." Tề Thiếu Khanh không tán đồng, Hoắc Duật Hy cũng quyết liệt.
"Sẽ không có chuyện mẹ của nó nửa đường quay về mà giành con em uất ức cái gì chứ? Trừ phi ba của nó đi ngoại tình em mới phải nổi điên thôi, ngoài ra thì Đại Bạch đối với em không phải là vấn đề." Hoắc Duật Hy rất dõng dạc, nhìn Đại Bạch ở trong vòng tay ngây ngô uống sữa không hiểu sao trong lòng sự một chút xúc động thoáng qua.
Đêm qua, việc đầu tiên cô nghĩ đương nhiên đứa trẻ này chính là con trai của cô. Là đứa bé trong tấm ảnh mà Tư Cảnh Hàn đã cho cô xem, là Bảo Bối mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Nhưng không phải, nó không phải là đứa con yểu mệnh của cô, đứa con yểu mệnh của cô không nhỏ đến vậy, nếu tính đến thời điểm hiện tại thì nó phải bốn tuổi rồi, sao có thể chỉ tròn vo một khúc liên tục đòi uống sữa như thế này cơ chứ?
Cô cũng đã làm một phép thử, hỏi nó bao nhiêu tuổi, quả nhiên tên nhóc mập mạp không làm cô đoán sai giơ ba ngón tay nhỏ nhắn, trắng ngần.
"Chẹp chẹp..."
Đại Bạch tuy đang uống sữa vẫn không dời mắt khỏi Hoắc Duật Hy, thấy cô nhìn mình mãi không thôi nhóc lại cười: "Tiểu Bạch, anh xem mommy nhìn... nhìn Đại Bạch này."
Tư Cảnh Hàn phản ứng với nhóc, đi đến bế lên: "Qua đây ngồi với anh, mommy phải nói chuyện với ba nuôi."
Đại Bạch có vẻ mê mẩn với sữa nên không quá quan tâm mình ngồi ở đâu, thật ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tư Cảnh Hàn bi bô nói chuyện với hắn.
Hoắc Duật Hy nhìn thằng bé rời xa vòng tay của mình có chút luyến tiếc, chỉ là trông thấy dáng vẻ của nó với ba mình giống nhau như đúc ngồi đó chờ cô thì tâm tình được xoa dịu chút ít.
Tề Thiếu Khanh cũng đang nhìn Đại Bạch, nó vẫy tay với anh nhưng bị Tư Cảnh Hàn thu tay lại: "Đại Bạch tập trung uống sữa đu, ba nói chuyện xong sẽ chơi với Đại Bạch được không."
"Vâng ạ."
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, Đại Bạch lúc nào cũng dạ vâng khiến người khác phải yêu mến.
"Em không hiểu tại sao nó lại gọi Tư Cảnh Hàn là anh?" Hoắc Duật Hy vẫn luôn canh cánh chuyện này từ lúc đưa thằng bé và ba nó trở về biệt thự, thuận tiện ở đây nên làm rõ một thể.
Đối với chuyện này Tề Thiếu Khanh luôn luôn sẵn sàng nói thật: "Đại Bạch là người thừa kế duy nhất của Tư thị với thân phận đặc biệt này nhóc con phải được bảo mật đến năm 18 tuổi, nên khi ra ngoài bọn anh dặn nó hãy gọi Cảnh Hàn là anh để tránh vài thị phi không cần thiết."
Lạc Tư Vũ ở một bên cũng không ngại nói thêm: "Thằng bé được nuôi rất tốt, em cũng thấy đó. Đoạn thời gian trước hắn thường ra nước ngoài có khi kéo dài cả tháng cũng là vì nhóc, nhưng mà nói thế nào được khi càng lớn lên rồi thằng bé đã hiểu được thế nào là ba, thế nào là mẹ. Một mình hắn làm sao có thể cho nhóc cả hai vai trò đó, nhưng vì không muốn xảy ra bất trắc nào với Đại Bạch ba thằng bé tuyệt đối không để người phụ nữ nào có dụng ý đến gần mình. Kết quả, Đại Bạch vẫn rất thiếu thốn tình mẫu tử, cứ hễ đi đâu thấy cô gái nào xinh đẹp nhóc lại chạy đến luôn miệng gọi mommy."
Nghe đến đây lòng Hoắc Duật Hy lại cảm thấy đau nhói, nhìn thân ảnh ngây ngô của Đại Bạch trong lòng Tư Cảnh Hàn cứ như một thiên xứ nhưng ai biết được nhóc con vừa sinh ra đã có mọi thứ lại không có được thứ tình cảm cơ bản nhất mà con người bình thường ai cũng có.
Thảo nào khi vừa nhìn thấy cô nhóc đã phấn khích như vậy gọi mommy mà không hề xa lạ, là bởi vì nhóc luôn khát cầu một người mẹ đến gần mình.
Cô hít sâu thêm một hơi, đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn bồng Đại Bạch lên, nhìn nó nhỏ thế thôi chứ thật ra nặng vô cùng, uống sữa được một lúc thì đã bắt đầu buồn ngủ ngáp một tiếng nhưng vẫn cố uống tiếp, không buông tha một giọt sữa nào.
"Cứ quyết định như vậy đi, em dọn đến đây sống, Tư Cảnh Hàn cũng có thể được chăm sóc sức khỏe tốt hơn."
"Tiểu Hy, em thật sự muốn giúp Tiểu Bạch nuôi con trai sao?" Mặc Lạc Phàm hỏi lần cuối.
Hoắc Duật Hy nhìn Đại Bạch thật đáng yêu thì gật đầu: "Vừa hay em cũng mất một đứa nhỏ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...